Chương trước
Chương sau
“Hy vọng giáo chủ Lục Dực thần giáo sẽ không ra tay!” Nguyên Khánh Đông ra vẻ rầu rĩ nói.
Mọi người không ai hé răng!
Nguyên Khánh Đông này vừa tới đã ra oai phủ đầu!
Thân phận Phong Kỳ ra sao bọn họ đều không rõ ràng, nhưng lại bị Nguyên Khánh Đông vạch trần.
Nếu Trần Vĩnh không thừa nhận, vậy Tô Vũ sẽ gặp phiền phức.
Tội cấu kết Vạn Tộc Giáo, chạy đến Đại Minh phủ cũng vô dụng.
Mà nay Phong Kỳ bị đuổi giết cũng phiền toái.
Trần Vĩnh hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Hy vọng thế! Nếu tới nông nỗi này, ta hy vọng Đại Hạ phủ có thể lên tiếng tuyên bố Phong Kỳ là người Đại Hạ phủ, như vậy Vạn Tộc Giáo ra tay cũng phải suy xét đến hậu quả!”
Nguyên Khánh Đông âm trầm nói: “Hiện tại Lục Dực thần giáo chưa chắc đã xác định được thân phận Phong Kỳ, ngươi nói như vậy, thân phận của y lại trở thành chắc chắn, nếu giờ Phong Kỳ đã giải quyết xong vấn đề, vậy Đại Hạ phủ thanh minh sẽ thành bùa đòi mạng y!”
Trần Vĩnh cười nhạt, “Vậy đó là mệnh của hắn! Phủ trưởng, Đại Hạ phủ bên này phiền phủ trưởng ra mặt giải thích, tuyên bố thanh minh đi, tuy chưa chắc đã hữu dụng, nhưng ít nhiều gì cũng có thể kinh sợ kẻ khác, ít nhất là có thể uy hiếp một ít tiểu giáo đừng nên tùy tiện xen vào.”
“Được!” Vạn Thiên Thánh gật đầu, “Việc này dễ, có điều chúng ta không biết vị trí cụ thể của Phong Kỳ, chỉ hy vọng y có thể tránh được kiếp nạn lần này!”
Dứt lời, Vạn Thiên Thánh nhìn về phía Nguyên Khánh Đông, cười hỏi: “Nguyên phủ trưởng còn việc gì nữa không?”
“Còn có một việc...”
Nguyên Khánh Đông đáp: “Là thế này, có một số việc vẫn nên nói ra thì tốt hơn, hiện tại Trần quán trưởng vào Sơn Hải, thành Các lão, dựa theo quy củ, chức vị quán trưởng Tàng Thư Các không thích hợp với Trần Các lão nữa. Vừa vặn Thần văn học viện thiệt hại vài vị Các lão, Trần Các lão thăng cấp Sơn Hải, ta thấy người tài giỏi nên làm nhiều việc, giao công sự của Vu Hồng cho Trần Các lão phụ trách, nhiệm vụ phân phối tài nguyên Thần văn học viện cũng giao cho Trần Các lão đi.”
Đây là công việc béo bở!
Đương nhiên hiện tại thì khó nói.
Hiện nay Đại Hạ phủ tức giận, cắt giảm rất nhiều tài nguyên trợ cấp, hiện giờ học viện chìm trong tiếng oán than dậy đất!
Giờ phút này, phụ trách quản lý phân phối tài nguyên không những không chấm mút được gì còn rước lấy phiền toái!
Phát ít, mọi người mắng.
Phân nhiều... đừng nghĩ, không có nhiều đâu, vốn dĩ ngay từ đầu đã không có nhiều rồi!
Còn mất vị trí quan trọng trong Tàng Thư Các!
Trần Vĩnh thản nhiên gật đầu, “Tốt, dựa theo quy củ là được!”
Nguyên Khánh Đông lại nói: “Vậy dựa theo quy củ, Đa thần văn nhất hệ đã bị thủ tiêu, thần văn chiến kỹ bia hẳn là ở Tàng Thư Các, vậy mời Trần Các lão nộp lên học phủ...”
Trần Vĩnh tỉnh bơ: “Thần văn chiến kỹ bia? Năm xưa sư tổ của ta đã mang nó tới Chư Thiên chiến trường, mất rồi!”
Sư tổ y, Ngũ Đại!
Nghe vậy, vài vị Các lão cắn răng!
Điêu!
Tô Vũ mới truyền thừa thần văn chiến kỹ, ngươi nói vậy không phải là trợn mắt nói dối sao?
Nguyên Khánh Đông cũng sửng sốt!
Gã cho rằng Trần Vĩnh sẽ cự tuyệt, sẽ phản kháng, sẽ tìm lý do, nhưng gã không ngờ Trần Vĩnh lại lừa gạt mình bằng lý do vô lý như vậy!
“Vậy Tô Vũ...”
“Thần văn chiến kỹ của Tô Vũ là nhờ hắn thiên phú dị bẩm, tự mình học được! Ta cũng vậy, sư đệ Bạch Phong của ta cũng vậy...”
Trần Vĩnh tủm tỉm cười, “Còn có đồ đệ Ngô Gia của ta cũng thế, đều tự học thành tài! Nếu Nguyên phủ trưởng không tin, ta tuyển mấy trăm vị thiên tài thử xem, bảo đảm ít nhất có mấy người có thể tự học thành tài, cho ta một chút thời gian là được.”
“...”
Cút đi!
Thật sự là trợn mắt nói dối, nghĩ người khác đều là đồ ngốc ư?
Tự học thành tài?
Ngươi lừa gạt ai đấy?
Trần Vĩnh thản nhiên nói: “Nguyên phủ trưởng không tin thì đi hỏi sư tổ ta đi, có lẽ sư tổ sẽ nói cho ngươi biết!”
Nguyên Khánh Đông híp mắt, cười đáp: “Vậy quên đi, mất thì thôi!”
“Tô Vũ đã đi rồi, hắn tiến vào Đại Minh Văn Minh học phủ, cũng nên thủ tiêu học tịch Đại Hạ Văn Minh học phủ, một vị học viên có học tịch hai phủ, chuyện này không phù hợp quy củ!”
Trần Vĩnh cười: “Tùy, ta không ý kiến! Vậy chặt đứt quan hệ cũng tốt!”
Vạn Thiên Thánh lại không đồng ý, “Thôi, cứ giữ lại đi! Dù sao cũng là thiên tài từ Đại Hạ Văn Minh học phủ. Nguyên phủ trưởng, hôm nay ngươi mới đến cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút đi, không cần vì Tô Vũ mà hao tâm tốn sức, cũng không phải đại sự gì.”
“Vạn phủ trưởng...”
Nguyên Khánh Đông còn muốn nói vài câu, Vạn Thiên Thánh ho khan một tiếng: “Ngồi lâu, lớn tuổi rồi, không ngồi nổi, tan họp đi! Còn tiệc nhận chức của Nguyên phủ trưởng, lão Tề, các ngươi an bài đi, ta không tham gia, ai, vì một học viên mà tốn thời gian họp hội nghị Các lão, lần sau đừng vì Tô Vũ mà triệu tập hội nghị Các lão nữa, mất thời gian của mọi người quá.”
Dứt lời, ông đứng dậy muốn rời đi.
Nguyên Khánh Đông nhíu mày, “Vạn phủ trưởng, ta còn có việc chưa nói xong, kể cả ba đại yêu trợ giúp Tô Vũ lúc trước cũng không thể dễ dàng đưa cho Tô Vũ, mấy đại yêu này năm xưa đều làm nhiều việc ác, lúc trước mọi người tưởng rằng đã chết, không ngờ vẫn còn sống, đám đại yêu đó từng giết Nhân tộc trên chiến trường Chư Thiên... Kể cả mấy Yêu tộc Lăng Vân, Đằng Không bên cạnh hắn cũng đều từng giết người.”
Vạn Thiên Thánh ho khan, cười đáp: “Hối cải là được, tọa kỵ thôi mà, đã bị trừng phạt, giờ nguyện ý cống hiến sức lực vì Nhân tộc là được rồi! Kể cả tọa kỵ mà vài vị vô địch thu phục hiện giờ, Nguyên phủ trưởng, ngươi dám nói những tọa kỵ đó chưa từng giết người không? Lúc trước làm sai, nếu ngươi đã thu phục đối phương, đối phương làm tọa kỵ, trong thời gian làm tọa kỵ không gây chuyện thị phi nữa, vậy xem như bỏ qua quá khứ, làm tọa kỵ của Nhân tộc cũng coi như chuộc tội!”
Dứt lời, ông lại nói: “Chưa kể Hồng Đàm đâu hiền lành gì, cắt thịt bán máu nhiều năm, hiện tại mọi người mới biết trước đây có một ít tinh huyết là do hắn cung cấp, ta còn từng thắc mắc vì sao trung tâm nghiên cứu Văn Đàm của hắn duy trì được lâu như thế... Việc này không nhắc lại nữa, nếu tái phạm, chẳng những tọa kỵ bị phạt mà ngay cả chủ nhân cũng sẽ bị phạt!”
Nguyên Khánh Đông nhíu mày không nói gì.
Gã không ngờ Vạn Thiên Thánh sẽ dùng tọa kỵ của vô địch bao biện, nói khó nghe thì có đại yêu cường đại nào không dính đến mạng người.
Năm xưa, khi còn tự do, các đại yêu cũng rất cường đại, bởi vì cường đại nên mới gây chuyện thị phi tại chiến trường Chư Thiên, rồi bị vô địch chú ý, ra tay chém giết một đám, thu phục một đám.
Đám tọa kỵ này cũng không phải hạng lương thiện, nếu muốn truy cứu thì quả thật sẽ truy cứu đến tận chỗ vô địch.
Vạn Thiên Thánh đi rồi, Trần Vĩnh cũng đứng lên, mỉm cười nói: “Nguyên phủ trưởng, ta đây cũng cáo từ! Đúng rồi, nếu ta chủ quản tài nguyên, đợi lát nữa ta đi kiểm toán, hy vọng số liệu chính xác, nếu không khớp... Vậy phải nhờ Chu viện trưởng bù lại, nếu không bù được thì ta cũng không có biện pháp.”
Nguyên Khánh Đông không để ý.
Các lão khác cũng từng người đứng dậy rời đi.
Trước khi Hoàng lão đi, ông thở dài một tiếng mà không nói gì, chỉ là hơi bất mãn, mọi chuyện mới vừa kết thúc, vị Nguyên phủ trưởng này lại tới, phiền chết đi được.
Tô Vũ đi thì tốt rồi!
Nếu tiếp tục lưu lại, kiểu gì cũng lại loạn đấu một hồi, tiểu tử kia không giỏi nhẫn như Trần Vĩnh, nếu tên kia là Các lão, hôm nay chắc chắn sẽ trở mặt ở đây.
Nguyên Khánh Đông siết chặt tay, vừa định rời đi, bên tai bỗng truyền đến thanh âm.
“Nguyên phủ trưởng, đừng cố làm đao, cây đao nhà ngươi còn chưa đủ sắc, Đa thần văn nhất hệ đã không còn gì cả, nói câu khó nghe thì chân trần sợ giày ướt sao? Nhật Nguyệt cảnh không phải là không thể chết... Sư phụ ta xuất quan sẽ là Nhật Nguyệt, Nhật Nguyệt của Đa thần văn nhất hệ, hy vọng đến lúc đó Nguyên phủ trưởng không hối hận.”
Ánh mắt Nguyên Khánh Đông nháy mắt trở nên sắc bén, nhìn về phía ngoài cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.