“Hy vọng giáo chủ Lục Dực thần giáo sẽ không ra tay!” Nguyên Khánh Đông ra vẻ rầu rĩ nói.
Mọi người không ai hé răng!
Nguyên Khánh Đông này vừa tới đã ra oai phủ đầu!
Thân phận Phong Kỳ ra sao bọn họ đều không rõ ràng, nhưng lại bị Nguyên Khánh Đông vạch trần.
Nếu Trần Vĩnh không thừa nhận, vậy Tô Vũ sẽ gặp phiền phức.
Tội cấu kết Vạn Tộc Giáo, chạy đến Đại Minh phủ cũng vô dụng.
Mà nay Phong Kỳ bị đuổi giết cũng phiền toái.
Trần Vĩnh hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Hy vọng thế! Nếu tới nông nỗi này, ta hy vọng Đại Hạ phủ có thể lên tiếng tuyên bố Phong Kỳ là người Đại Hạ phủ, như vậy Vạn Tộc Giáo ra tay cũng phải suy xét đến hậu quả!”
Nguyên Khánh Đông âm trầm nói: “Hiện tại Lục Dực thần giáo chưa chắc đã xác định được thân phận Phong Kỳ, ngươi nói như vậy, thân phận của y lại trở thành chắc chắn, nếu giờ Phong Kỳ đã giải quyết xong vấn đề, vậy Đại Hạ phủ thanh minh sẽ thành bùa đòi mạng y!”
Trần Vĩnh cười nhạt, “Vậy đó là mệnh của hắn! Phủ trưởng, Đại Hạ phủ bên này phiền phủ trưởng ra mặt giải thích, tuyên bố thanh minh đi, tuy chưa chắc đã hữu dụng, nhưng ít nhiều gì cũng có thể kinh sợ kẻ khác, ít nhất là có thể uy hiếp một ít tiểu giáo đừng nên tùy tiện xen vào.”
“Được!” Vạn Thiên Thánh gật đầu, “Việc này dễ, có điều chúng ta không biết vị trí cụ thể của Phong Kỳ, chỉ hy vọng y có thể tránh được kiếp nạn lần này!”
Dứt lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817384/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.