Vài phút sau, Tô Vũ tiến vào một tòa tiểu lâu.
Tiểu lâu ba tầng, kiến trúc cổ điển, nhưng bên trong trang trí rất tiên tiến, cái gì cần có đều có.
Chờ Tạ tổng quản đi xong, Tô Vũ mới ngồi phịch xuống ghế sô pha, lâm vào trầm tư.
Đại Minh phủ... thật xa lạ.
Hoàn cảnh lạ, con người lạ.
Hết thảy đều vô cùng lạ lẫm đối với hắn!
Ngày trước khi hắn đi Đại Hạ phủ kỳ thật cũng cảm thấy không thân quen, nhưng ở đó ít ra thì hắn biết Bạch Phong đang đợi hắn, mà ở đây hắn không biết con đường phía trước như thế nào.
Chu Thiên Đạo cho hắn cảm giác không tệ lắm, khá tốt, cũng rất ủng hộ hắn.
Nhưng nó được thành lập trên cơ sở nhất định.
“Thực lực.”
Thực lực mới là căn bản!
Nếu không có thực lực, dù giờ phút này Chu Thiên Đạo coi trọng chính mình, mình lại không làm ra thành quả nghiên cứu, thực lực cũng không mạnh, sớm hay muộn Chu gia cũng sẽ vứt bỏ mình, không tiếp tục ủng hộ mình nữa.
“Đại Minh phủ Đa thần văn nhất hệ chính là cái hố.”
Hắn có muốn nhảy vào cái hố này hay không?
Không vào hố, vậy đơn đả độc đấu.
Vào hố, có lẽ có thể kéo một vị Sơn Hải thất trọng đấu tranh anh dũng cho mình, cái gọi là đấu tranh anh dũng này không phải là đánh nhau, mà là tranh thủ một ít quyền lên tiếng.
Tuy nói tính tình của người dân Đại Minh phủ đều là cá ướp muối, nhưng chắc chắn ít nhiều cũng vẫn sẽ có tranh đoạt lợi ích.
Không có khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817358/chuong-906.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.