Chương trước
Chương sau
Hạ Hầu gia cười, thản nhiên nói: "Không giết mấy tên Sơn Hải thì không được a, không có cách nào hòa hoãn lòng người! Ta cũng không muốn thế, Hạ gia đã quá dễ tha thứ, cũng rất khoan dung, đáng tiếc, có vài người lại chẳng biết quý trọng! Người tới, những nghiên cứu viên và Các lão tham dự phản loạn, tịch thu tài sản, giết cả nhà, chém đầu diệt tộc! Sự khoan dung của Hạ gia cũng không phải để tiêu hao như vậy!"
"Hầu gia!" Có người vội vàng khuyên ngăn: "Họa không liên lụy tới gia đình..."
Hạ Hầu gia thản nhiên gạt đi: "Dùng tài nguyên từ Hạ gia, được Hạ gia cấp phát, cuối cùng mặc kệ chính sự, cấu kết Vạn Tộc giáo và phục sát học viên thiên tài, hiện tại không giết, giữ lại để mai sau tiếp tục làm phản à? Không hận? Không oán sao?"
Dứt lời, y khoát tay nói: "Long Võ vệ, đi, khám nhà diệt tộc! Cho 28 thành của Đại Hạ phủ nhìn một chút, cho các đại phủ ở Nhân cảnh nhìn một chút, Hạ gia đối đãi phản đồ rốt cuộc là thủ đoạn gì, là kết cục thế nào!"
"Vâng!"
Một vị Nhật Nguyệt cấp tốc ra cửa, bên ngoài, rất nhiều Long Võ vệ xuất động.
Giờ phút này, từng vị Sơn Hải đầu đầy mồ hôi, không ít người đã run lẩy bẩy!
Hạ Hầu gia thu hết cảm xúc của bọn họ vào mắt, y cười tủm tỉm, cất tiếng: "Các ngươi sợ sao? Sợ mà còn dám làm phản? Hạ gia ta có phải quá mức khoan dung với các ngươi rồi không? Ta biết, rất nhiều người đều đang nghĩ Hạ Long Võ sắp chứng đạo, hắn sẽ e ngại đắc tội nhiều người như vậy... Nói thật, sợ chứ!"
Hạ Hầu gia cười ha hả: "Nhưng dù cho sợ thì cũng không thể thành dạng này, đây là đang dao động căn cơ của Đại Hạ phủ, các ngươi đang muốn Hạ gia diệt vong!"
Hạ Hầu gia vỗ chỗ ngồi rầm một tiếng, quát lên: "Không coi sự khoan dung của Hạ gia là thứ để e ngại! Dám phóng túng làm càn! To gan lớn mật! Ta nói cho các ngươi biết, khoan dung, nhượng bộ đều có hạn độ! Long Võ cùng lắm thì không chứng đạo nữa, sau ngày hôm nay, hắn sẽ khiêu chiến Nhân cảnh Nhật Nguyệt, chiến đấu sinh tử, ta cũng muốn nhìn thử xem có được mấy Nhật Nguyệt không sợ chết!"
"Không nên ép Hạ gia ta cá chết lưới rách, liều mạng với chủ tử đứng sau lưng các ngươi."
"Có vô địch chống lưng nên thỏa sức làm bừa ư?"
"Tên vô địch nào dám phá vỡ sự thống trị của Hạ gia ta, phá vỡ Đại Hạ phủ này, đao của Hạ gia sẽ chém kẻ đó!"
Tiếng quát chói tai vang vọng khắp đại điện.
Hạ Hầu gia lạnh lùng quát: "Người tới, kéo Tôn Tường ra ngoài, chém!"
"Hầu gia!"
Tôn các lão kinh hãi, trong nháy mắt ông quỳ sụp xuống đất, thê lương cầu xin: "Hầu gia, việc này không có quan hệ gì với ta, ta không hề tham dự! Ta thừa nhận, ta thừa nhận ta có biết trước việc này, ta có tội, nhưng ta không cấu kết Vạn Tộc giáo, không hề ra tay, ta chẳng qua là dung túng, ta có tội nhưng tội không đáng chết a! Hầu gia!"
"Là tội không đáng chết à?"
Hạ Hầu gia ra vẻ ngẫm nghĩ, y gật đầu, rất nhanh y lại cười nói: "Thế nhưng... Hiện tại cần giết mấy gia hỏa Đơn thần văn để tế cờ, ngươi là Sơn Hải thất trọng, vị trí đủ cao, Chu Minh Nhân bế quan không ra, hắn không biết gì, ta muốn giết hắn cũng không có cách. Đã như vậy... Giết ngươi là xong, dù sao cũng phải có lời giải thích, không thể giết người ngoài đúng không?"
"Vừa vặn, đám Vu Hồng chưa đi xa, ngươi còn có thể đuổi kịp..."
Y vừa nói xong, Tôn Tường đã phá không mà chạy, thẳng đến bên ngoài đại điện.
Bịch một tiếng!
Ngoài cửa, một vị Nhật Nguyệt đấm ra một quyền, đánh cho ông ta trọng thương ngã xuống đất.
"Lôi đi, giết!"
Hạ Hầu gia bình tĩnh vô cùng: "Không giết mấy con cá lớn, mọi người sao có thể bớt giận? Sao có thể bình ổn sự phẫn nộ? Ta không muốn thấy máu, đây là vì có người bức ta, người nào không vừa lòng thì có thể đứng ra!"
Không ai lên tiếng.
Bên ngoài, Tôn Tường bị bắt ra trước đài lớn, một lát sau, tiếng hô váng trời truyền đến!
Sảng khoái nhân tâm!
Lại giết một tên Sơn Hải!
Hạ Hầu gia nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, thản nhiên nói: "Vạn phủ trưởng ngự hạ không nghiêm, Đại Hạ Văn Minh học phủ loạn thành một đống, Các lão làm phản, học viên thoát đi. Vạn phủ trưởng, ngươi từ nhiệm đi, tạm thay phủ trưởng khác, ngoài ra, phạt bổng trăm năm, cấp phát từ Đại Hạ Văn Minh học phủ cắt giảm bảy phần! Hằng năm số lượng Đằng Không cần cung ứng cho quân đội không thay đổi, không có tài nguyên thì tự mình đi đoạt, đi giết, đi cướp!"
"Vâng!"
Vạn Thiên Thánh cúi đầu, đáp lại một lời rồi không lên tiếng nữa.
"Cửu Thiên học phủ, phủ trưởng và Các lão đều làm phản, tra rõ, cắt giảm tài nguyên chín phần, số lượng Đằng Không phải cung cấp không thay đổi, thiếu một người thì sẽ giải tán Cửu Thiên học phủ!"
"Vấn Đạo học phủ có Vương Minh làm phản, Lưu phủ trưởng thất trách, cắt giảm tài nguyên sáu phần!"
Hạ Hầu gia nói rõ từng câu, mỗi một lần đều khiến cho vài vị Sơn Hải biến sắc.
"Không đủ tài nguyên thì tự mình bổ sung! Ta mặc kệ các ngươi làm thế nào, nhất định phải bổ sung đầy đủ!"
Hạ Hầu gia chậm rãi nói: "Hạ gia nuôi quân hơn 300 năm, không phải để cho các ngươi hồi báo như thế! Đi lên Chư Thiên chiến trường, đi giết Vạn Tộc giáo, đi diệt yêu thú hoang dã, đi tranh, đi đoạt... Cái này ta mặc kệ! Thay vì nuôi một đám rác rưởi, thay vì nuôi một đám phản đồ, vậy còn không bằng cho chó ăn, ít ra chó còn biết cảm ân!"
"Mặt khác, Thiên Mã tộc, Sơn Linh tộc có đại công, hai tộc đều được trăm vạn công huân, Vân Hổ, Hồ tộc, Man Ngưu làm phản, Long Võ vệ xuất binh diệt tộc!"
"Các vạn tộc khác nếu muốn kết minh vậy thì hãy nhìn vào bài học này mà thành thật một chút, Hạ gia ta sẽ không bạc đãi đồng minh, cũng không thiện đãi kẻ địch!"
"Đơn thần văn nhất hệ toàn phủ, mặc kệ học viên hay lão sư, hết thảy cắt giảm ba phần tài nguyên, đây là nghiệp do Kim Vũ Huy và đám Vu Hồng tạo ra. Các ngươi hận ta cũng được, hận bọn hắn cũng được, hãy tự mình rửa sạch nỗi sỉ nhục này! Học viên tích lũy công huân đến 300 điểm sẽ giải trừ việc hạn chế, Đằng Không 1000 điểm, Lăng Vân 3000 điểm, Sơn Hải vạn điểm, tích lũy công huân đủ thì có thể giải trừ hạn chế!"
"Mặt khác, tra xét kĩ ba đại Văn Minh học phủ và mấy vị Các lão, mục tiêu chủ yếu là những Các lão tham gia cuộc chiến ở chiến khu số 18 lần trước. Lần này phản bội đa phần đều là Các lão có tham chiến, tra thật rõ cho ta, các ngươi ngoan ngoãn một chút, thành thật một chút, không có việc gì thì thôi, có vấn đề, chém!"
Hạ Hầu gia cười lạnh: "Tha thứ thì cũng phải có điểm giới hạn. Đừng liên tục khiêu khích Hạ gia! Sứ giả Đại Chu phủ nghe lệnh!"
"Xin nghe Hầu gia!"
"Trở về nói với Chu Phá Long, việc này mặc kệ có liên quan tới hắn hay không, kêu hắn giao mấy tên Sơn Hải ra cho Hạ gia giết là xong việc, miễn cho chuyện quá khó coi. Tự hắn bắt cũng được mà lấy người Chu gia cũng được, mang mấy tên tới để xoa dịu lòng dân Đại Hạ!"
Tất cả mọi người choáng váng!
Hạ Hầu gia cười nhạt: "Cứ thế đi, trong vòng ba ngày cho ta câu trả lời chắc chắn, không trả lời thì Long Võ sẽ ước chiến Chu Phá Long. Nếu hắn không sợ chết thì cứ xuất chiến, sợ chết thì mau giao ra vài người, ta biết, hắn có thể giao ra được!"
Dứt lời, y đứng dậy, vừa đi ra khỏi đại điện vừa nói: "Cuối cùng, cha của Tô Vũ là Tô Long, tấn thăng thiên phu trưởng, thưởng 10 giọt tinh huyết Thần Ma. Tô Long mà chết thì chém 10 Sơn Hải và 3 Nhật Nguyệt của Đơn thần văn nhất hệ, cứ thế mà làm, tản đi!"
Tiếng cười truyền ra, Hạ Hầu gia đã biến mất.
Dưới đài, tất cả mọi người thật lâu sau vẫn không nói gì!
Quả là kinh thiên động địa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.