Chương trước
Chương sau
“Chắc Tô Vũ sợ xấu hổ!”
Hạ Hổ Vưu ngượng ngùng đáp: “Chắc hắn lo các ngươi gây gổ với nhau? Ngô Các lão cũng coi như bằng hữu của hệ các ngươi, nếu mâu thuẫn với nhau không phải là xấu hổ sao! Ngô Gia học tỷ, đợi lát nữa Ngô Lam tới, có lẽ nàng sẽ chủ động gây hấn, nàng có tính thế rồi, ngươi đừng để ý. Nàng không quen thân với ngươi, nhưng nàng nhằm vào tất cả nữ nhân, có khi lát nữa nàng sẽ gây sự với ta trước, mượn cơ hội kéo đến ngươi.”
“Gây sự với ngươi, kéo ta vào?”
Ngô Gia nhíu mày, gây sự với ngươi thì liên quan gì đến ta.
Hạ Hổ Vưu cười: “Tính nàng vậy rồi, chỉ cây dâu mắng cây hòe rất lợi hại, không chừng lát nữa nàng đến đây liền mắng ta là phế vật, kỳ thật là muốn ám chỉ ngươi, dù sao lúc trước học tỷ… Khụ khụ, bị người đánh trọng thương.”
Sắc mặt Ngô Gia không tốt!
Hạ Hổ Vưu vội vàng cười làm lành: “Đương nhiên, tính tình nàng kém một chút nhưng lòng dạ không xấu, sùng bái cường giả, nếu học tỷ có thể luận bàn với nàng một chút, dạy cho nàng một bài học, nàng sẽ lập tức ngoan, tính nàng vậy đấy!”
Hạ Hổ Vưu nói chuyện, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Đánh đi đánh đi!
Đám nữ nhân các ngươi đấu đi, ta chẳng thèm xen vào.
Hỗn đản Tô Vũ chắc chắn cố ý hố mình, giờ mình gậy ông đập lưng ông, để sư tỷ hắn đi gánh, vậy không tính là quá đáng đúng không?
Ngô Gia hừ một tiếng, “Ta nhập học sớm hơn nàng, luận bàn cùng nàng làm gì!”
“Học tỷ nói vậy là sai rồi, không phải luận bàn, là giáo huấn, cho nàng một bài học, nếu không, ngươi sẽ mãi bị mắng là phế vật. Nói thật, ta còn cảm thấy khó chịu thay học tỷ!”
Hạ Hổ Vưu lại xúi giục vài câu, Ngô Gia không hề hé răng.
Không biết nàng là cam chịu hay là không để ý.
Hàn huyên một hồi thì Tô Vũ trở lại.
Quả nhiên Ngô Lam đi theo!
Lúc này Tô Vũ cũng đang báo cho đám Trương Hào, bảo họ tìm nơi ý chí lực bạc nhược đợi ở đó, tránh khi bí cảnh nổ sẽ chịu liên lụy.
Ngô Lam đến gần, tầm mắt nàng nhắm ngay về phía Hạ Hổ Vưu!
Ánh mắt nàng không tốt, nhưng ít nhất còn biết xác nhận, mở miệng hỏi: “Hạ Hổ Vưu, ngươi muốn luận bàn cùng ta sao?”
Hạ Hổ Vưu điên cuồng mắng trong lòng!
Má!
Tô Vũ, vương bát đản nhà ngươi, quả nhiên ngươi hố ta.
May mà ta thông minh!
“Không.”
Hạ Hổ Vưu phủ nhận, cười gượng đáp: “Tô Vũ nói ư? Gia hỏa này cố ý nói bừa đấy, thực ra không phải ta nói.”
Dứt lời, cậu nhìn về phía Ngô Gia.
Thâm ý là, Ngô Lam, thấy ai chưa?
Không phải ta nói!
Là Ngô Gia nói!
Ngươi gây chuyện với nàng ta đi!
Ngô Lam nhìn cậu làm mặt quỷ, có chút ghét bỏ, tức giận nói: “Dám nói không dám nhận, phế vật! Nếu muốn luận bàn, ta lúc nào cũng có thể phụng bồi!”
“…”
Hạ Hổ Vưu mệt tâm, má nó, quăng mị nhãn cho người mù nhìn rồi, ngươi không hiểu ý ta sao?
Ngươi ngốc thế à!
Tuy ngươi không tinh tế, trong tình huống bình thường chỉ số thông minh vẫn đủ dùng, chỉ có EQ thấp một chút, sao lại không hiểu được ám chỉ của ta?
Cậu còn chưa nói gì, Tô Vũ đã cười nói: “Nếu Hạ huynh nhận thua thì quên đi! Ngô Lam, đừng so đo với hắn, Hạ huynh không phải người xấu, chỉ là miệng hơi thối, nếu mọi người tập trung ở đây rồi, chúng ta vừa tâm sự vừa tu luyện đi, cảnh giới của mọi người không khác nhau lắm…”
Hắn đã nhìn ra Hạ mập mạp định xúi giục sư tỷ mình ra trận, quả nhiên gia hỏa kia lòng dạ đen tối!
Ngô Lam hừ một tiếng, Hạ Hổ Vưu liếc mắt nhìn Tô Vũ, bĩu môi, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra.
Mọi người đều không phải người tốt, ai nói được ai.
Thôi, so đo làm gì.
Hạ Hổ Vưu tò mò không biết Tô Vũ mang Ngô Lam đến đây làm gì?
Không quan tâm ánh mắt khinh thường của Ngô Lam, Hạ Hổ Vưu cười hỏi: “Ngô Lam, Ngô Gia học tỷ có chuyện muốn nói với ngươi, các ngươi trò chuyện đi, ta trò chuyện cùng Tô Vũ một lát!”
Dứt lời, cậu lôi kéo Tô Vũ đi, vừa đi vừa thấp giọng nói: “Làm gì đấy? Ngươi nghĩ ta là bảo mẫu à? Lại muốn ta chiếu cố cả hai sao?”
“Không!”
Tô Vũ nhìn khắp nơi, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa cẩn thận một chút, nơi này sắp nổ!”
“…”
Hạ Hổ Vưu cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, là sao?
Sắp nổ ư?
“Sao lại thế, dù sao nơi này cũng là Nhật Nguyệt bí cảnh, trừ khi tiêu hao quá lớn, ý chí lực không cân đối, không đủ duy trì bí cảnh vận chuyển thì mới có thể hỏng mất, quăng hết mọi người ra ngoài.”
Dứt lời, ánh mắt cậu kinh hãi nhìn về phía Tô Vũ, vẻ mặt khiếp sợ.
Không thể nào!
Ngươi hút gần cạn ý chí lực trong này ư?
Không thể!
Dù ngươi khai 40 khiếu, 50 khiếu thì cũng chỉ tương đương với một vị Đằng Không bát cửu trọng, không thể nào yếu ớt như vậy.
Tô Vũ nhún vai, không muốn đáp lời.
Dù sao sư tổ cũng đã nói như vậy!
Hắn cũng cảm thấy mình không hấp thu bao nhiêu, nhưng sư tổ lại bảo mình chạy, còn nói sắp nổ, có biện pháp nào chứ, chỉ có thể tin thôi.
“Mặc kệ, dù sao cũng sắp nổ.”
Tô Vũ nói tiếp: “Chắc không phải hiện tại, ít nhất phải đến lượt người tiếp nhận kế tiếp.”
Tô Vũ phán đoán, cảm thấy hẳn là không sai.
Sư tổ không phải loại người ấy, cục diện rối rắm này hỏng trong tay ông, ông đáp ứng không?
Chắc chắn ông sẽ chạy trước để rửa sạch hiềm nghi.
Ông đi rồi, ở đó vẫn còn vài vị Đằng Không, Lăng Vân, dù nổ thật, thì đó là bọn họ làm tạc. Không liên quan đến ông, không liên quan đến sư tổ!
Nơi kia hiện tại ý chí lực nồng đậm, những người khác đều ở đó, hút nhiều làm hỏng bí cảnh là chuyện bình thường, vài vị Lăng Vân cũng ở đó.
Hạ Hổ Vưu nghe hiểu, lập tức hỏi: “Nghĩa là còn một thời gian nữa sao?”
“Chắc vậy.”
Hạ Hổ Vưu líu lưỡi, hiện tại Hồng Đàm đang chấp chưởng, giờ ông muốn ném trách nhiệm ư?
Ném cho ai?
Không phải là Tề Các lão chứ?
Trước khi vào hình như đã an bài như vậy, Hồng Đàm này lòng dạ cũng đen đấy!
Trong tay cậu xuất hiện một khối truyền âm phù.
Tô Vũ sửng sốt nhìn về phía cậu, Hạ Hổ Vưu cũng nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên nói: “Sao? Bí cảnh cũng có thể truyền âm, ta báo Tề Các lão đừng xen vào, để đơn thần văn nhất hệ tiếp tục là được, dù sao đã nghỉ ngơi một ngày, hẳn là đã khôi phục.”
Tô Vũ dại ra!
Má nó!
Vậy mà ta quên mất có thứ này, ta nên làm một cái truyền âm phù để liên hệ với sư tổ, cần gì phải đoán ý tứ lẫn nhau nữa.
Hắn bó tay!
Tô Vũ quên thứ này, không nhớ ra, có lẽ Hồng Đàm cũng không nhớ, truyền âm phù… bình thường dùng thứ này làm gì, dùng thông tin không tốt hơn sao?
“Chờ một lát.” Tô Vũ vội nói: “Tề Các lão… Sẽ không bán đứng chúng ta chứ?”
“Sao có thể!”
Hạ Hổ Vưu nhỏ giọng đáp: “Đó là nhị… Khụ khụ, lão bằng hữu của Hạ hầu gia, trên thực tế xem như người phát ngôn của Hạ gia chúng ta, đương nhiên, không phải của hệ Hạ Ngọc Văn kia, xem như người phát ngôn của… dòng chính chi mạch Hạ Thiền.”
Tô Vũ nhọc lòng.
Ngươi cố chấp thật đấy!
Đây là chút quật cường cuối cùng của ngươi sao?
Khăng khăng không thừa nhận thân phận chính mình, hai ta đã là quan hệ gì rồi.
Hạ Hổ Vưu vừa nói vừa truyền âm, sau đó nhanh chóng nói: “Không được, ta phải tìm Hạ Thiền, không để nàng bị thương, tuy rằng bí cảnh hỏng mất không phải đại sự, nhưng đối với Dưỡng Tính mà nói thì vẫn có chút phiền phức, nếu bị thương, nhị… Hạ hầu gia chắc chắn sẽ tìm ta tính sổ, cũng sẽ tìm ngươi, tiểu tử ngươi đừng tưởng rằng có thể giấu diếm được ta… Nhị gia gia!”
Thôi, không kiên trì nữa.
Nói chuyện phiếm với một người biết thân phận mình còn kiên trì ngụy trang, mệt mỏi quá.
Tô Vũ trợn trắng mắt!
Không giả vờ nữa à?
“Cũng đúng, nhưng đừng làm quá rõ ràng, dù sao Hạ Thiền cũng thuộc đơn thần văn nhất hệ…”
Hạ Hổ Vưu tỏ ra không sao cả: “Có gì đâu, đơn - đa là cách nói của các ngươi, đối với Hạ gia mà nói, đơn thần văn cũng tốt, đa thần văn cũng vậy, trên thực tế đều là người Hạ gia, đây là nói thật. Nếu Đơn thần văn nhất hệ không phản Hạ gia thì đó chính là người một nhà, kỳ thật ngươi không cần suy nghĩ nhiều, tựa như ta và ngươi thân cận, không đại biểu Hạ gia thiên vị các ngươi hơn, Hạ gia xử lý mọi chuyện đều công bằng, trừ khi thật sự khiến Hạ gia không hài lòng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.