Lưu Hồng thành khẩn nói: “Giờ sư huynh ngươi tu luyện cùng ta, sau khi rời khỏi đây, nếu có người bôi nhọ sư huynh, ta có thể chứng minh cho sư huynh, chúng ta tu luyện gần nhau. Sư đệ không làm được gì nhiều, ai cũng không đắc tội nổi, điều duy nhất có thể làm chỉ có việc này!”
Vẻ mặt Lưu Hồng thành khẩn.
Ta không đắc tội được Hồ Văn Thăng, ta không có biện pháp giúp ngươi quá nhiều, điều duy nhất có thể làm chính là giúp ngươi chứng minh ngươi có chứng cứ không ở hiện trường.
Trong lúc nhất thời, Chu Bình Thăng có chút cảm xúc khó hiểu!
Giờ này khắc này, người duy nhất nguyện ý chứng minh trong sạch cho hắn cư nhiên là người ngoài cuộc Lưu Hồng!
Lưu Hồng khuyên nhủ: “Sư huynh, ngươi cũng là Lăng Vân thất trọng, nói thật, lúc này tranh đấu… là vô nghĩa! Chờ ngươi tới Sơn Hải rồi, có vài thứ dù ngươi không cần, người khác cũng sẽ đưa tới cửa.”
“Thừa cơ hội này tu luyện nhiều một chút, tranh thủ sớm ngày thăng cấp Sơn Hải mới là chính đạo. Sư huynh sắp Lăng Vân bát trọng, hà tất phải chậm trễ thời gian?”
Lưu Hồng tỏ vẻ tiếc hận: “Hiện tại, sư huynh và đa thần văn nhất hệ trở thành tử địch, bọn họ nhằm vào sư huynh, nội bộ phe mình… Nói khó nghe thì hầu hết mọi người gặp chuyện không liên quan đến mình thì đều tỏ vẻ cao cao tại thượng!”
Lưu Hồng lắc đầu thở dài rồi lại nói: “Cứ tếp tục như vậy, thanh danh của sư huynh sẽ bị bôi nhọ hoàn toàn, mà những người tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817155/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.