Chương trước
Chương sau
Chu Bình Thăng vốn không muốn để ý tới gã, ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên hắn cười lạnh nói: “Có vài gia hỏa không chịu được cô đơn! Thấy ta nghèo túng, muốn bỏ đá xuống giếng, ảnh hưởng việc duy trì bí cảnh. Ta muốn nhìn xem, sau khi ra ngoài, y sẽ vu hãm ta như thế nào.”
Vẻ mặt Lưu Hồng ngơ ngác.
Gã không hiểu.
Không phải ngươi đang đối phó Tô Vũ sao?
Sao lại có vẻ liên lụy đến người khác?
Hơn nữa nghe có vẻ không phải mình, cũng không phải đám Dưỡng Tính kia, người có thể làm Chu Bình Thăng coi trọng cũng chỉ có Hạ Ngọc Văn cùng Hồ Văn Thăng.
Gã suy nghĩ một chút, cảm thấy hẳn là Hồ Văn Thăng.
Hồ Văn Thăng làm ảnh hưởng bí cảnh sao?
Ý gì?
Đang nghĩ ngợi, nơi xa truyền đến một trận ý chí lực dao động kịch liệt.
Lưu Hồng suy đoán, có lẽ là do Tô Vũ gây ra.
Mẹ nó.
Tốc độ gia hỏa này này hấp thu quá nhanh, cách xa như vậy mà gã cũng có thể cảm thụ được ý chí lực bên kia bị hút hết trong nháy mắt.
Gã vốn cho rằng Chu Bình Thăng sẽ đuổi theo, kết quả… Chu Bình Thăng bỗng nhiên quay đầu phi thẳng về hướng Hồ Văn Thăng!
Vừa lao đi, Chu Bình Thăng vừa cười lạnh!
Ta vừa đi không bao lâu liền có chuyện, Hồ Văn Thăng, ngươi giỏi lắm!
Hắn bay về bên kia, Lưu Hồng chớp chớp đôi mắt!
Má nó!
Lão tử hiểu rồi!
Không phải là Chu Bình Thăng tưởng Hồ Văn Thăng làm chuyện đó chứ?
Gã không chần chừ, nhanh chóng liên hệ Tô Vũ, “Bán ngươi một tin tức, 1000 điểm công huân!”
“Tin tức gì?”
“1000 điểm công huân!”
“Không có công huân, điểm hỗ trợ ngươi muốn hay không? Có thể đổi đồ!”
“Ai biết thiệt hay giả.”
“Không tin thì thôi!”
“…”
Lưu Hồng nghĩ nghĩ, ánh mắt lóe sáng, nở nụ cười.
Bán!
Không có tiền cũng bán!
Quá thú vị!
Vậy mà Chu Bình Thăng lại hoài nghi Hồ Văn Thăng, hai đệ tử của Chu Minh Nhân sắp nội chiến rồi.
Bởi vì Chu Bình Thăng bị vài vị Các lão bài xích, cho nên Lưu Hồng mới có thể cầm quyền.
Mà nay Hồ Văn Thăng xuất quan, còn tiến vào Lăng Vân cảnh, Chu Minh Nhân chắc chắn sẽ chuyển quyền lợi cho y, người ngoài nào có đáng tín nhiệm như đệ tử của chính mình.
Hiện tại, Chu Bình Thăng lại hoài nghi Hồ Văn Thăng!
Thật thú vị!
“Chu Bình Thăng hoài nghi Hồ Văn Thăng hút hết ý chí lực, lúc trước có lẽ vẫn luôn theo dõi y, hắn mới vừa đi, ngươi liền chạy đi hấp thu ý chí lực, hiện tại hắn lại chạy về, hiểu chưa?”
Nghe thế, Tô Vũ nháy mắt đã hiểu!
Hắn không khỏi kinh ngạc, chớp mắt, Chu Bình Thăng gia hỏa này… Hoài nghi Hồ Văn Thăng ư?
Thú vị!
Quá có ý tứ!
“Tên ngốc kia…”
Tô Vũ dở khóc dở cười, lúc trước hắn cũng không dự đoán được sẽ thế này, nói vậy, lần này biết đâu còn cơ hội tính toán chuyện gì đó!
Khiến cho đệ tử của Chu Minh Nhân nội chiến, hoài nghi lẫn nhau!
Như vậy mới vui!
“Ta tiếp tục trở về tu luyện… Đợi lát nữa ngươi kéo Chu Bình Thăng đi, nói chuyện phiếm với hắn, như vậy hắn sẽ không hoài nghi ngươi, ta cũng có thể chế tạo chút phiền toái, Lưu lão sư, chức vị mạch chủ, khi ngươi tới Lăng Vân có lẽ sẽ có hi vọng…”
Lưu Hồng khịt mũi coi thường!
Nhóc con muốn xúi giục ta à?
Ta mà để ý vị trí mạch chủ?
Nực cười!
Mạch chủ có gì tốt, ta chỉ muốn lấy tiền không muốn làm việc, làm mạch chủ, có quyền lợi nhưng lại cõng theo một đống công tác, có phiền toái còn phải ra gánh tội thay!
Mà đây chỉ là chuyện nhỏ!
Mấu chốt ở chỗ, hiện tại đa thần văn nhất hệ bắt đầu phản kích, lần trước hai Sơn Hải đã chết, gã làm mạch chủ là muốn chết sao?
Chỉ có Chu Bình Thăng nhàn rỗi không có chuyện gì mới có ý tưởng này.
Nhưng tính ra thì khi thực lực không đủ, được phe phái coi trọng, nhận thêm chút tài nguyên cũng là chuyện tốt.
“Được, ngươi đến đây đi, đợi lát nữa ta đi an ủi Chu sư huynh một chút…”
Lưu Hồng phì cười, đằng nào cũng nhàn rỗi.
Giờ phút này gã đã tới cực hạn, tùy thời lên đến Lăng Vân, nhưng hiện tại chưa cần thiết, đột phá Lăng Vân trong bí cảnh quá nổi bật, gã muốn khiêm tốn một chút.
Mà gia hỏa Tô Vũ kia, có phải ngươi còn ẩn giấu Thần Khiếu hay không?
Chắc chắn hắn không chỉ thông suốt 20 cái!
Với tốc độ và uy thế vừa rồi, thông suốt 30 cái cũng là bình thường!
Khó trách Chu Bình Thăng sẽ hoài nghi Hồ Văn Thăng!
Nếu là mình, mình cũng không ngờ được Tô Vũ sẽ hấp thu ý chí lực nhanh như vậy.
Lúc trước gã kiến nghị vài vị cường giả vây quanh Tô Vũ, sau đó cướp đoạt ý chí lực, nếu làm vậy thật, có khi vài vị Đằng Không kia không nhất định có thể tranh được với Tô Vũ.
“Gia hỏa này… giỏi lắm!”
Tô Vũ đã có chút thành tựu!
Một khi thăng cấp Đằng Không, hắn có thể lập tức tiến vào Đằng Không cửu trọng, vậy thì thực đáng sợ.
Kế tiếp, tranh giành danh ngạch hai năm sau, kiểu gì gia hỏa này cũng muốn bắt một tay!
“Đơn đa tranh đấu…”
Lưu Hồng cười cười, liên quan gì tới ta!
Nhưng lão sư của mình còn đang bế quan, có phải là bởi vì thần văn xung đột quá lớn hay không?
Tô Vũ có phương pháp giải quyết thần văn Thần Ma xung đột hay không?
Lão sư gần như không hy vọng thăng cấp Nhật Nguyệt, nhưng nếu giải quyết mấy thần văn thì có thể giúp lão sư thăng cấp Nhật Nguyệt hay không?
Chẳng sợ yếu nhược một chút, chẳng sợ thần văn ít đi, có thể thăng cấp Nhật Nguyệt là một cơ hội!
“Hội hỗ trợ… Điểm hỗ trợ…”
“Tiêu trừ thần văn không hậu hoạn!”
Đại nạn của lão sư đã sắp buông xuống, lúc này tiêu trừ thần văn, bị phản phệ, ông chắc chắn sẽ phải chết!
Nhưng nếu không phản phệ mà tiêu trừ được thần văn, vậy chưa chắc sẽ xảy ra chuyện.
Hội hỗ trợ!
Lúc trước Lưu Hồng còn không quá coi trọng, giờ phút này ánh mắt gã sáng lên.
Tổ chức này thật sự có cường giả?
Hẳn là có đi!
Tô Vũ lấy được cả cơ sở văn quyết, hơn nữa khai 36 cái Thần Khiếu, có lẽ sau lưng cái hội này không phải vô địch thì chính là được hậu duệ vô địch duy trì?
Thậm chí là… Hạ gia?
Những công pháp Thiên Giai của Tô Vũ là từ đâu ra?
Lần trước Hồng Đàm nói là do ông truyền thừa, Lưu Hồng hiển nhiên không tin.
Nếu nó là của đa thần văn nhất hệ, Bạch Phong đã sớm biết rồi tu luyện mới phải.
Hiển nhiên, đây là của Tô Vũ.
Tô Vũ xuất thân từ Nam Nguyên, địa phương kia rất nhỏ, nếu không phải Liễu Văn Ngạn cho, thì chính là bản thân hắn có cơ duyên khác.
Nhưng trước đó ở Nam Nguyên, Tô Vũ không quá nổi bật.
Không bài trừ khả năng sau khi nhập học, tiến vào hội hỗ trợ, hắn mới có cơ duyên như vậy.
“Hẳn là học được sau khi nhập học!”
Lưu Hồng phán đoán, khả năng cao chính là như vậy, nếu sớm có công pháp Thiên Giai, lúc trước Tô Vũ đâu cần phải đổi Chiến Thần Quyết, đâu cần vì một quyển Phá Thiên Sát mà mâu thuẫn với Trịnh Vân Huy… Tuy rằng xong việc đã chứng minh được rằng hai gia hỏa này là diễn kịch. Nhưng việc hắn liều mạng đấu một trận với Trịnh Vân Huy khi đó cũng là thật.
“Hội hỗ trợ!”
Nhẹ nhàng hít vào một hơi, cái hội đó rất có ý tứ, có lẽ Tô Vũ tìm mình không phải để hố mình, mà là cho mình cơ hội quật khởi!
“Có lẽ tiểu tử ngốc Lâm Diệu kia cũng đã gia nhập… Nhìn hắn là biết.”
Lưu Hồng suy đoán một lúc, quyết định từ từ rồi xem, nhìn xem gần đây Lâm Diệu có tiến bộ hay không, nếu Lâm Diệu có thu hoạch, vậy gã chắc chắn cũng có thể thu hoạch lớn!
Rất tốt, đây là cơ hội cho ta quật khởi!
......
“Chu sư huynh!”
Khi Lưu Hồng xuất hiện trước mặt Chu Bình Thăng, Chu Bình Thăng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Lưu sư đệ, sao ngươi lại tới đây?”
Lưu Hồng thở dài: “Chuyện vừa rồi ta cũng đã nhận ra một ít điểm không tầm thường, sư huynh, nghe sư đệ khuyên một câu… An tâm tu luyện đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.