"Sư bá, đó rốt cuộc là nơi thế nào?"
"Về sau ngươi đi thì biết, hiện tại không cần hiểu." Trần Vĩnh lắc đầu nói: "Ngày nào đó ngươi muốn đi, lấy được danh sách này ta sẽ nói cho ngươi biết, miễn cho biết được ích lợi của nó lại không đi được, trong lòng sẽ ngứa ngáy."
Hình như nói rất có lý!
Một bên, Ngô Gia bị họ coi nhẹ u oán cất tiếng: "Các ngươi luôn nói về chuyện này, đều quên ta! Ta bị thương đó!"
Nàng thật sự ủy khuất!
Nói chuyện quá cao siêu, nàng nghe đều đau đầu, Tinh Vũ phủ đệ gì đó, có liên quan gì tới họ à?
Trần Vĩnh bật cười, rất nhanh lại trách cứ: "Đáng đời! Bảo ngươi ra ngoài đừng gây chuyện, nhất định lại cứ muốn nghênh chiến, nếu không phải sư đệ ngươi ra tay, ngươi sớm muộn gì sẽ bị người ta đánh chết trên lôi đài!"
Ngô Gia không tố cáo, sư phụ không biết gì hết, rõ ràng là sư đệ bảo ta đi mà!
Tô Vũ trộm liếc nhìn Trần Vĩnh, cảm thấy sư bá có thể là đã biết mình giật dây, dù sao mình buổi sáng mình mới đi qua.
Y đang nhắc nhở mình sao?
Tô Vũ hơi áy náy, cũng thấy hơi xấu hổ, cũng đúng, sư tỷ còn chưa khôi phục, mình lại giật dây sư tỷ lên đài luận bàn, hiện tại thương thế nặng hơn, hoàn toàn là không hay lắm.
Sư bá không nói thẳng, cũng là chừa cho mình chút mặt mũi.
Ngô Gia bị thương nặng hơn, Trần Vĩnh rõ ràng, Tô Vũ cũng biết.
Tô Vũ không lên tiếng nữa.
Hắn trộm liếc Ngô Gia một cái, sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817008/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.