Phụ tử Hạ gia đang sầu não vì chuyện hài tử.
Liễu Văn Ngạn bên này vừa đi vừa nói: "Chúng ta không có Nhật Nguyệt, đấu không lại Nhật Nguyệt cảnh! Chu Minh Nhân không tính là gì, chỉ sợ Nhật Nguyệt cảnh nhúng tay! Rất nhiều người đang chờ xem kịch đây, Ngô Nguyệt Hoa..."
"Ngươi gọi tên đầy đủ của ta đấy à?"
"..."
Liễu Văn Ngạn mệt mỏi, "Nguyệt Hoa, lần này phải đấu một trận khiến bọn họ ăn chút đau khổ, mộ phần mấy người Nhược Lăng chúng ta cũng không thể trông coi mãi, phải đánh bọn họ thật đau mới được! Không phải Ngô Gia còn một vị Nhật Nguyệt cảnh sao? Mẹ ngươi còn ở đây không?"
"..."
Ngô Nguyệt Hoa đen mặt!
Liễu Văn Ngạn ho nhẹ một tiếng: "Đừng hiểu lầm, ta sợ bà đi chiến trường Chư Thiên, muốn nhờ mẹ ngươi tới trợ giúp chúng ta mấy ngày, chúng ta đấu thắng, chờ ta thành Vô Địch rồi sẽ giúp đỡ mẹ ngươi!"
"..."
Một đám người coi như không nghe thấy.
Ngô Nguyệt Hoa nhìn ông chằm chằm, "Mẹ ta đang bế quan, nhiều năm chưa xuất quan!"
"Bế tử quan ư?"
"Xem như vậy!"
"Vậy ngươi xem có gọi bà ra được không, thử nói rằng ngươi sắp lập gia đình, mẹ ngươi nghe xong, cảm thấy cuối cùng bà cô cũng gả được ra ngoài, nói không chừng liền xuất quan!"
"... Khụ khụ khụ..."
Bốn phía vang lên tiếng ho khan.
Quả nhiên, Liễu đại ca vẫn là Liễu đại ca, đã nhiều năm như vậy, một chút cũng không thay đổi.
Còn tưởng rằng những năm qua chán chường làm tâm tính ông cũng đổi thay đây.
"Ngươi cưới ta à?" Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816982/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.