Chương trước
Chương sau
Một lát sau, Tô Vũ cảm thấy hơi hụt hẫng.
Nó không có tác dụng trị liệu!
Mà là một loại năng lực giúp tỉnh táo, Tô Vũ cảm thụ một thoáng, hẳn là có thể giúp tinh thần mình từ trạng thái mơ màng khôi phục tỉnh táo.
Là kỹ năng đặc thù!
Dùng khá tốt, tỉ như khi thương thế quá nặng, ý thức không rõ, vận dụng quang diệu kỹ năng, mặc dù không chữa được thương, mà tối thiểu có thể giúp mình tỉnh táo trở lại.
"Nếu áp dụng trong huyễn cảnh thì sao?"
Tô Vũ thì thào một tiếng, trong tình huống mình lạc vào ảo cảnh, kỹ năng thiên phú quang diệu có khả năng giúp mình thấy rõ huyễn cảnh không?
Đáng tiếc, huyễn cảnh không thể ảnh hưởng tới hắn, bằng không hắn đã có thể thử một chút.
Không thử nghiệm kỹ năng nữa, Tô Vũ tiếp tục mở Thanh nguyên quyết để tịnh hóa nguyên khí.
Nguyên khí hỗn tạp bị đào thải ra từng chút một, có vài khiếu huyệt ảm đạm sau khi được rửa sạch thì trở nên vô cùng sáng chói!
Tô Vũ cảm thấy mình vận dụng nguyên khí rõ như lòng bàn tay.
Trước đó khai khiếu quá nhiều khiến hắn cảm thấy hơi tắc, hiện tại đã hoàn toàn biến mất.
Thân thể Tô Vũ dần phát ra chút ánh sáng!
Cảm giác thật thánh khiết!
Nếu Tô Vũ thời khắc này đi ra ngoài, trên thân phát ra hào quang như là Thánh Nhân, ai sẽ tin hắn là người xấu chứ... mà hắn vốn cũng không phải người xấu!
...
Một ngày, hai ngày.
Không ở trong bí cảnh, tinh huyết tiêu hao không nhanh.
Liên tục hai ngày Tô Vũ đều dùng tinh huyết Quang Minh Điểu tịnh hóa khiếu huyệt.
Đến ngày thứ ba, đêm ngày 27, Tô Vũ tiêu hao hết tất cả tinh huyết Quang Minh Điểu, mà khiếu huyệt gần như cũng được rửa sạch từ đầu tới chân một lần.
Thời khắc khiếu huyệt rửa sạch hoàn tất, toàn thân Tô Vũ chấn động, tỏa ra hào quang sáng chói.
Giờ khắc này Tô Vũ vô cùng loá mắt.
118 khiếu huyệt đều đang phát sáng!
Trong đó 108 cái là khiếu huyệt Chiến Thần quyết, 1 cái khiếu huyệt Lôi Nguyên đao, 9 cái khiếu huyệt cơ sở.
Thân thể Tô Vũ chấn động, bụi bặm trên người trên tóc đều bị chấn rơi xuống đất.
Thân thể không dính một hạt bụi!
Ánh mắt sáng ngời!
Tô Vũ nhe răng cười một tiếng, răng trắng noãn, cười lên càng xán lạn nhu hòa.
"Quá chói mắt!"
Tô Vũ cười khổ một tiếng, dạng này đi ra ngoài chẳng khác gì bia ngắm, hắn cũng không ngờ rằng tịnh hóa nhiều lần xong hắn lại biến thành bộ dạng này, cảm giác sắp thành cái đèn di động luôn rồi.
"May quá, may mà có thêm một thần văn!"
Lúc bấy giờ, Tô Vũ thật sự vui mừng vì mình có thêm thần văn chữ " m".
Ngay sau đó từng khiếu huyệt ảm đạm xuống, mãi đến khi khiếu huyệt toàn thân không nhấp nháy hào quang nữa, Tô Vũ mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng không còn dị thường!
"Tốt rồi, chỉ cần luôn duy trì như vậy thì sẽ không xuất hiện tình trạng như thế nữa, mà không biết sẽ duy trì được bao lâu."
Tô Vũ cũng sợ phiền toái!
Hiện tại che giấu rất tốt, nhưng khi vận dụng khiếu huyệt thì tầng kết giới che giấu kia chắc chắn sẽ bị đánh vỡ, chẳng lẽ khi mình chiến đấu sẽ hóa thân thành siêu nhân điện quang à?
"Ngày 27..."
Tô Vũ thì thào một tiếng, ngày mai sẽ là 28.
Lần cuối cho yêu vật phía dưới ăn là ngày nào?
Ngày 22?
"Mới 5 ngày!"
Tô Vũ nói thầm một tiếng, hắn không quên, chỉ là lười đi cho ăn thôi.
Dù sao lần trước để hơn mười ngày, bọn gia hỏa kia cũng không có chuyện gì, không dễ chết đói vậy đâu.
Bạch Phong không để ý, Tô Vũ lại càng lớn mật.
Không bỏ đói các ngươi thì không biết cái gì gọi là thống khổ.
Xem xem, lần trước Toan Nghê bị đói, công pháp Thiên giai cũng phải dâng ra, để bọn chúng đói thêm mấy ngày, không chừng còn có đồ tốt khác.
Đúng là đám ngứa da!
Nếu không phải đánh không lại, Tô Vũ cảm thấy một ngày đánh ba bữa chắc chắn có thể đào ra đồ tốt.
...
Tô Vũ xuống lầu.
Thế mà Bạch Phong chuyên thần long kiến thủ bất kiến vĩ lại ngồi ăn trong phòng khách!
"Lão sư!"
Tô Vũ vui vẻ, nhiều ngày không gặp, hắn cũng hơi nhớ anh.
Bạch Phong vừa ăn mì tôm, vừa ngẩng đầu nhìn Tô Vũ, đôi mắt chớp chớp, râu ria xồm xoàm, kỳ quái hỏi: "Sao ta cảm thấy ngươi hơi khang khác thế?"
Giản dị tự nhiên!
Bốn chữ này xuất hiện trong đầu Bạch Phong.
Trước đó tiểu tử này thoạt nhìn còn có chút táo bạo, tại sao hiện giờ lại cảm thấy như không dính bụi trần, có mùi vị chất phác hiền lành đến kỳ lạ?
Bốn chữ này dùng để miêu tả Tô Vũ khiến anh cảm thấy kỳ quái.
Tô Vũ nở nụ cười, Bạch Phong hoảng hốt một thoáng, tiểu tử kia cười rộ lên... Thật dễ nhìn!
Chẳng lẽ mình bế quan quá lâu, nhìn đàn ông cũng cảm thấy dễ nhìn ư?
Gặp quỷ!
Hay mình ra ngoài thông đồng với các em gái xinh đẹp một chút đi!
"Lão sư!” Tô Vũ cười lộ răng, "Không có gì khác đâu, gần đây đọc nhiều sách, một bụng đầy chữ nghĩa. Có lẽ là vậy đấy!"
"Ha ha, khen tiểu tử ngươi một câu mà ngươi lại dám khoe khoang!" Bạch Phong bật cười, "Còn một bụng đầy chữ nghĩa, ngươi đọc được mấy cuốn sách rồi? Có nghiên cứu viên nào trong Văn Minh học phủ không đọc nhiều sách hơn ngươi chứ? Tiểu tử ngươi giấu diếm cái gì?"
Dứt lời, toàn thân Bạch Phong chấn động, áo bào trắng bay lên, trong nháy mắt râu ria bị cạo sạch sẽ, anh đứng dậy, trường bào hạ xuống, thản nhiên nói: "Lão sư ta mới đẹp trai, ngươi còn non lắm!"
"..."
Tô Vũ im lặng, cái này cũng muốn tranh à?
"Lão sư... à, ngài lau sợi mì vương bên mép đi đã..."
Bạch Phong im lặng, trong nháy mắt khí chất tan biến.
Anh ngồi xuống tiếp tục ăn, oán giận nói: "Biết lão sư chưa ăn cơm, sao không để đồ ăn ngon trong tủ lạnh một chút, mỗi lần ta ra chỉ có mì tôm, không biết quan tâm lão sư à?"
Tô Vũ bất đắc dĩ, đi đến ngồi xuống đối diện anh, "Lão sư, hay ngài cưới sư nương đi, để nấu cơm cho chúng ta?"
"..."
Bạch Phong trừng mắt nhìn hắn một cái!
Tiểu tử này can đảm thật!
Nghĩ đi nghĩ lại, anh liền phì cười, "Đừng nói nữa, năm đó ta cũng nói thế với sư tổ ngươi, đáng tiếc sư tổ ngươi không cưới, nếu không hiện giờ đã có người nấu cơm cho chúng ta rồi. Tiểu tử, hay ngươi tìm đi?"
"Không được, Liễu lão sư đã bảo, nữ nhân sẽ trở ngại việc tu luyện!" Tô Vũ chân thành nói: "Liễu lão sư độc thân, sư tổ cũng thế, ngài cũng thế, sư bá hình như cũng thế, cho nên ta cảm thấy, đa thần văn nhất hệ có khả năng đều thích hợp độc thân hơn, nếu không sẽ trở ngại việc tu luyện, bằng không vì sao hệ chúng ta toàn là cẩu độc thân vậy?"
"..."
Bạch Phong bỗng nhiên không phản bác được!
Anh thấy lời này rất hay, rất có đạo lý.
Không nói thì anh cũng không nhớ ra được.
Vì sao hệ chúng ta toàn là cẩu độc thân cả thế?
Bạch Phong vừa ăn mì tôm, vừa suy nghĩ nhân sinh, một lúc sao, anh bỗng nhiên nói: "Ta biết tại sao đa thần văn nhất hệ lại suy sụp rồi! Độc thân quá nhiều, không có con cháu, ngươi xem Đơn thần văn nhất hệ người ta đi, tên này có con trai, tên kia có cháu trai, là một ổ khốn nạn! Sinh 100 đứa, 1 đứa có tiền đồ là đủ rồi, không cần nhận người ngoài nữa."
Bạch Phong nói xong cũng thấy rất hợp lý.
Khó trách hệ chúng ta lại suy sụp!
Chủ yếu là do độc thân quá nhiều, bằng không, sinh một đám con cháu, trong đó có một thiên tài, như thế có thể giải quyết rất nhiều phiền toái.
Tô Vũ suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy thật sự có đạo lý.
"Lão sư, hay ngài tìm sư nương đi?"
"Cút!” Bạch Phong tức giận mắng: "Toàn bộ học phủ, có ai xứng với Bạch Phong ta chứ?"
"Ngô Kỳ tỷ tỷ thế nào?"
"Cút!" Bạch Phong khinh thường: "Đó là một mụ điên, sư phụ ngươi cảm thấy chướng mắt!"
Dứt lời, anh đổi đề tài: "Bớt nói nhảm đi, gần đây ngươi tu luyện thế nào?"
"Tạm được!"
"Phác họa ra thần văn mới chưa?"
"Có một cái."
"Thật không?"
Bạch Phong giật mình, thật sự phác họa thành công à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.