Một lát sau, Tô Vũ cảm thấy hơi hụt hẫng.
Nó không có tác dụng trị liệu!
Mà là một loại năng lực giúp tỉnh táo, Tô Vũ cảm thụ một thoáng, hẳn là có thể giúp tinh thần mình từ trạng thái mơ màng khôi phục tỉnh táo.
Là kỹ năng đặc thù!
Dùng khá tốt, tỉ như khi thương thế quá nặng, ý thức không rõ, vận dụng quang diệu kỹ năng, mặc dù không chữa được thương, mà tối thiểu có thể giúp mình tỉnh táo trở lại.
"Nếu áp dụng trong huyễn cảnh thì sao?"
Tô Vũ thì thào một tiếng, trong tình huống mình lạc vào ảo cảnh, kỹ năng thiên phú quang diệu có khả năng giúp mình thấy rõ huyễn cảnh không?
Đáng tiếc, huyễn cảnh không thể ảnh hưởng tới hắn, bằng không hắn đã có thể thử một chút.
Không thử nghiệm kỹ năng nữa, Tô Vũ tiếp tục mở Thanh nguyên quyết để tịnh hóa nguyên khí.
Nguyên khí hỗn tạp bị đào thải ra từng chút một, có vài khiếu huyệt ảm đạm sau khi được rửa sạch thì trở nên vô cùng sáng chói!
Tô Vũ cảm thấy mình vận dụng nguyên khí rõ như lòng bàn tay.
Trước đó khai khiếu quá nhiều khiến hắn cảm thấy hơi tắc, hiện tại đã hoàn toàn biến mất.
Thân thể Tô Vũ dần phát ra chút ánh sáng!
Cảm giác thật thánh khiết!
Nếu Tô Vũ thời khắc này đi ra ngoài, trên thân phát ra hào quang như là Thánh Nhân, ai sẽ tin hắn là người xấu chứ... mà hắn vốn cũng không phải người xấu!
...
Một ngày, hai ngày.
Không ở trong bí cảnh, tinh huyết tiêu hao không nhanh.
Liên tục hai ngày Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816854/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.