"Tô Vũ..."
Liễu Văn Ngạn than nhẹ một tiếng, giờ khắc này, bỗng nhiên ông thấy có điều do dự.
Tô Vũ tiến bộ rất nhanh, ông vốn nghĩ thần văn này là cơ hội của hắn, nhưng hiện tại... có lẽ sẽ là trở ngại.
Cho hắn rồi, nếu hắn cũng giống như ông, không có cách nào uẩn dưỡng thành công, vậy thì sẽ sớm từ thiên tài hóa thành phế vật.
"Nhưng nếu tư chất của Tô Vũ bình thường, ta đã uẩn dưỡng nhiều năm như vậy, truyền lại cho hắn thì chưa chắc là hại hắn."
"Bất quá hiện tại..."
Liễu Văn Ngạn lại thở dài, thôi vậy, ông không muốn để bi kịch của chính mình năm xưa lặp lại trên thân Tô Vũ.
Trừ phi chính mình xác định, trong thời gian ngắn có khả năng uẩn dưỡng nó thành hình.
Nghĩ đến đây, Liễu Văn Ngạn bèn gượng đè ép suy nghĩ đó xuống, sau một khắc, ông bấm xuống một dãy số.
Chờ đợi một lúc, tín hiệu của máy truyền tin báo đã kết nối cuộc gọi.
"Lại chuẩn bị cầu xin ta cái gì à?" Thanh âm của người ở đầu dây bên kia vang lên.
Liễu Văn Ngạn dựng râu trừng mắt, nửa ngày sau mới hùng hùng hổ hổ quát: "Người nào van cầu ngươi? Lần trước ta không có cầu! Lần trước ta đã nói rồi, là tên hỗn đản Bạch Phong kia cầu ngươi, ta đã bảo không cần ngươi giúp, nhưng ngươi lại cứ muốn giúp, ngươi có bệnh phải không? Sao ngươi không đánh chết hắn? Ngươi đánh không chết hắn, ta thật sự xem thường ngươi."
Cộp một tiếng, Liễu Văn Ngạn vội vã cúp máy thông tin, ném cái máy qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816827/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.