Chương trước
Chương sau
Trong Đạo quán.
Lưu Hồng hơi có chút không được tự nhiên, thế nào nhỉ?
Cảm giác không có sai lầm mà?
Làm sao bỗng dung gã lại thấy rùng mình xen lẫn bất an như thế?
...
Trong phòng.
Trần Vĩnh cũng nghĩ đến rất nhiều, nhịn không được nói: "Như vậy một khi truyền ra, ngươi cũng sẽ phiền toái..."
"Không có việc gì đâu sư bá, Lưu Hồng sẽ không để cho sự tình truyền ra!" Tô Vũ cắn răng đáp: "Gã nuốt nhiều như vậy, gã chịu bỏ được sao? Một khi truyền ra, chúng ta vốn chính là đối thủ, gã sẽ thật sự xong đời! Nuốt vào rồi còn phải phun ra thì không nói, gã còn phải tiếp nhận lửa giận từ đơn thần văn nhất hệ, tình cảnh khó khăn hơn chúng ta nhiều!"
"Gã cho là ta sẽ đi báo cáo gã?" Tô Vũ cười ngây ngô nói: "Ta là người tốt, người thành thật, ta sẽ không đối đãi ân nhân của chúng ta như thế đâu! Ân nhân cho một giọt nước thì phải báo đáp bằng cả dòng suối. Về sau gặp mặt, ta liền dập đầu vấn an gã."
"..."
Trần Vĩnh dở khóc dở cười.
Ngươi gặp mặt liền dập đầu vấn an, Lưu Hồng đại khái sẽ thật sự muốn chết.
Lưu Hồng để thiên tài của đa thần văn nhất hệ cung kính với mình như thế, rốt cuộc là tình huống gì?
Đồ đần cũng biết là có vấn đề.
Dù cho không có vấn đề thì cũng phải giày vò ra chút vấn đề mới thôi.
Lại nhìn sư chất của mình nở nụ cười thật thà... Trần Vĩnh không phản bác được.
Nửa ngày sau y mới mở miệng nói: "Sư bá lớn tuổi rồi, cũng không thích giày vò mấy chuyện này, ngoại trừ mấy phần thực lực hình như cũng không có gì khác, nếu thật sự gặp phải phiền toái thì cứ đến tìm sư bá."
"Vâng, tạ ơn sư bá."
Tô Vũ đáp cực kỳ hồn nhiên, mặt lộ ra nụ cười, cười đến mức Trần Vĩnh đều có chút không được tự nhiên.
Bây giờ thấy nụ cười này của sư chất, y luôn cảm thấy khó chịu.
Dứt lời, Tô Vũ đứng lên nói: "Sư bá, việc này không nên chậm trễ, ngài nói cho ta biết địa chỉ của Lưu ân nhân ở đâu, ta đi tới nhà gã nhìn một chút, không được thì ta sẽ đi tìm Lưu Hạ, tặng Lưu Hạ 1000 điểm công huân ngỏ ý cảm ơn!"
"..."
Tâm Trần Vĩnh quá mệt mỏi, được rồi, các ngươi cứ tiếp tục giày vò nhau đi.
Người trẻ tuổi, giày vò nhiều một chút mới tốt!
Nói cho Tô Vũ địa chỉ xong, Trần Vĩnh vẫn còn có chút không xác định mà hỏi: "Trịnh Vân Huy sẽ xảy ra chuyện sao?"
"Ta cũng không biết!" Tô Vũ đáp rất thờ ơ, hợp tác đã kết thúc, ta mặc kệ gã!
Dứt lời, hắn lại nói: "Dù tinh huyết của Trịnh Vân Huy có thể giữ được, ta hoài nghi Nguyên Khí dịch cũng không giữ nổi, mấy ngàn giọt Nguyên Khí dịch ở đâu ra? Từ chỗ nào lại có giao dịch? Sư bá, ngài cũng phải kiềm chế một chút, điểm công huân còn có thể nói là mượn, hay là do người ta trả lại, Nguyên Khí dịch... ai mượn, ai trả? Thứ này dù sao cũng phải có xuất xứ..."
Trần Vĩnh lẩm bẩm: "Học phủ không đến mức xấu xa như vậy chứ nhỉ?"
Tô Vũ im lặng.
Không có sao?
Sư bá đều ở học phủ nhiều năm như vậy, làm sao cảm giác còn không hiểu rõ bằng ta a!
Rất xấu xa!
Hạ Hổ Vưu bên kia liền có thể nhìn ra một ít, chợ đen bị quét, phiên giao dịch bị quét.
Chỉ cần bị học phủ bắt được sơ hở, quét cho ngươi không có chỗ thương lượng!
"Không nói về gã nữa, sư bá, ta đi trước nhé!"
Tô Vũ mới lười quản chuyện đó, hắn tạm biệt Trần Vĩnh, trực tiếp rời đi, hắn phải đi bái kiến ân nhân!
Lưu Hồng, đại ân nhân!
Hôm nay ngươi không nôn ra cho ta... Ngày mai ta đi tìm thợ mộc, khắc cái biển tặng cho ngươi.
Trên đó khắc chữ —— Ân công của đa thần văn nhất hệ!
Mẹ nó, tâm quá đen, ngươi lại muốn ăn của hời, ta đây không phải bị đánh uổng phí rồi sao?
...
Dưỡng Tính viên.
Mắt Trịnh Vân Huy tối sầm lại, qua không biết bao lâu, gã bò ra từ trong bụi cỏ, sờ lên trên thân, đột nhiên mắng to: "Súc sinh! Thanh thiên bạch nhật mà cướp đồ của học viên!"
"Đơn giản không phải là người!"
"Ta muốn báo cáo học phủ, có người cướp bóc tại Dưỡng Tính viên!"
Trịnh Vân Huy tức miệng mắng to, mắng một hồi gã tức giận vạn phần quay đầu nhìn về cổng ra của học phủ, ta muốn về nhà.
"Ta xong đời rồi..."
"Đồ đã mất đi, cũng không biết 3000 giọt Nguyên Khí dịch có thể mua được thứ này, sớm trả lại hay không..."
Trịnh Vân Huy tỏ vẻ cầu xin, lẩm bẩm nói: "Xong đời rồi, bị ông nội phát hiện thì sẽ đánh chết ta."
"Lần này phải làm sao bây giờ a?"
"Học phủ dám không kiêng nể gì cướp đồ của ta như thế..."
Trịnh Vân Huy cắn răng nghiến lợi, ngoại trừ mấy vị kia thì sẽ không có ai khác.
Bị người ta cướp, rống lên vài tiếng đều không có động tĩnh, gã lại không ngốc, người nào làm ra chuyện này thì gã đã rõ rõ ràng ràng.
Đậu má!
Không nghĩ tới ngươi thật sự không biết xấu hổ như vậy!
Ông nội mắng không sai, khó trách ngày ngày ông đều mắng ngươi, ngươi hư hỏng như vậy, không mắng ngươi mới là lạ.
Trịnh Vân Huy như một làn khói chạy chậm, rất nhanh đã chạy ra khỏi phạm vi học phủ, cũng may, Nguyên Khí dịch cùng điểm công huân đều còn, vị kia đại khái là nhìn chướng mắt.
Tinh huyết thì mất đi rồi.
Ra khỏi học phủ, không bao lâu sau, có một vị cường giả Lăng Vân cảnh tới đón Trịnh Vân Huy đi.
...
Trong Tu Tâm các.
Vạn Thiên Thánh sờ cằm, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Gần đây người mới của học phủ... Có chút không hiểu rõ a!
Ông mở cái bình, khí huyết sục sôi.
Một giọt tinh huyết bay ra.
Sắc mặt Vạn Thiên Thánh biến hóa, sau một khắc, một tiếng cười từ trong máu vang lên.
"Ha ha ha, ta thao cả nhà ngươi, biết ngay ngươi không phải là thứ gì tốt, lão tử cho ngươi mất thể diện!"
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra!
Tầng cao nhất của Tu Tâm các nổ tung!
Không nổ hoàn toàn mà chỉ nổ một bộ phận, ý chí lực của Vạn Thiên Thánh bùng nổ, bao phủ Tu Tâm các.
Trong chớp mắt, bên ngoài, hơn mười vị Sơn Hải cảnh bay vọt tới.
"Phủ trưởng!"
"Làm sao vậy?"
Mọi người kinh ngạc, xảy ra chuyện gì thế?
Vạn Thiên Thánh mở cửa sổ tầng cao nhất ra, bình tĩnh nói: "Không có việc gì, làm thí nghiệm nhỏ thôi! Đừng lo bóng lo gió."
"Phủ trưởng, làm sao ta có cảm giác nghe được giọng của Trịnh lão quỷ vậy?"
"Ngươi nghe lầm!" Vạn Thiên Thánh thản nhiên nói: "Ta đang thí nghiệm thần văn lưu tiếng, đủ loại thanh âm hỗn hợp, có lẽ có giọng Trịnh lão quỷ trong đó!"
"..."
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đúng là thế phải không?
Cũng phải.
Trịnh lão quỷ còn đang ở Chiến Tranh học phủ, làm sao có thể ở đây.
Đây chính là Tu Tâm các.
Bọn hắn cũng không hỏi thêm nữa, thí nghiệm xảy ra sai lầm cũng rất bình thường, chỉ là vừa vặn nghe được giọng Trịnh lão quỷ nên họ còn tưởng rằng Trịnh lão quỷ đánh đến tận cửa mà thôi.
...
Đóng cửa sổ.
Vạn Thiên Thánh còn nắm mấy giọt tinh huyết trong tay.
Lực lượng mênh mông.
Thế nhưng lực lượng này... Mẹ nó, không phải tinh huyết Thần Ma gì cả.
Đây là bom huyết dịch do Trịnh lão quỷ tự cô đọng!
Khốn nạn!
Vạn Thiên Thánh cắn răng, ta vang danh cả một đời, thắng Trịnh lão quỷ cả một đời, thế mà bị cháu trai ngu ngốc của lão lừa.
Không đúng...
Trịnh Vân Huy...
Vạn Thiên Thánh bỗng nhiên bật cười.
"Thú vị, Lão Trịnh Gia còn sản sinh được diệu nhân!"
Ngươi cho rằng Trịnh Vân Huy chẳng qua chỉ là thông minh vặt, gã lại nói cho ngươi biết, gã có đại trí tuệ!
Gã sớm đã đợi ngươi.
Trách không được Trịnh Vân Huy chỉ đứng lên mắng vài câu liền chạy.
Sợ ta đoạt đồ còn dư lại của ngươi sao?
...
Ngay một khắc này.
Chiến Tranh học phủ, trong một đại viện, một vị tráng hán cảm ứng được cái gì, đột nhiên điên cuồng cười ha hả!
"Ha ha ha!"
"Vạn Thiên Thánh, đồ con rùa nhà ngươi cũng có ngày hôm nay."
"Ha ha ha, cháu ngoan của ta, ông ta bị ngươi tính kế rồi."
"Lão Trịnh Gia có phúc a!"
Trịnh Bình cười to, cười điên cuồng.
Lão tử thua ngươi cả một đời, lần này thì thú vị rồi.
Nổ chết đồ con rùa nhà ngươi!
"Không uổng công lão tử hao phí mấy ngày chuyên môn chế ra thứ đồ chơi kia."
Trịnh Bình cười ha hả, tâm tình cực kỳ thoải mái, cực kỳ thư sướng.
Cháu trai này của ta... mẹ nó quá lợi hại!
"Ha ha ha, máu của ta chẳng lẽ không thơm bằng tinh huyết thần tộc à? Máu của Sơn Hải đỉnh phong đấy!"
Tráng hán hưng phấn khoa tay múa chân.
Máu của Sơn Hải đỉnh phong có thơm hay không?
Nổ chết ngươi mới tốt.
Đương nhiên, ông biết là ông nằm mơ thôi, bất quá để Vạn Thiên Thánh dính đầy bụi đất cũng tốt rồi, cái tên không biết xấu hổ kia thế mà dám có ý đồ với tinh huyết của Lão Trịnh Gia này!
Vừa nghĩ tới cháu nội ngoan của mình, Trịnh Bình vui vẻ đến không ngậm miệng được.
Lão Trịnh Gia làm sao lại sinh ra nhân tài như vậy cơ chứ.
"Cha nó ngốc đến chết, nó không giống cha chút nào... hẳn là di truyền sự thông minh tài trí của ta."
Trịnh Bình mừng rỡ.
Người thân cách một đời a.
Cách đó không xa, một vị nam tử bộ dáng trung niên liếc qua lão cha đang phát cuồng trong viện, âm thầm thở dài một tiếng.
Cha à, mấy thập niên qua, ngài chỉ chiếm lợi một lần nho nhỏ như vậy, ngài có cần phải vui đến thế hay không?
Khó trách Vạn Thiên Thánh xem thường ngài, bất quá... điều này cũng chứng minh cha mình bị Vạn Thiên Thánh ngược quá thảm, nhìn đi, chỉ chiếm tiện nghi một lần, lại còn là món lời nhỏ, thế mà đã vui thành dạng gì rồi!
"Đó là do con trai của ta thông minh... có quan hệ gì với ngài đâu!"
Trung niên không để ý tới cha mình nữa, xem ra lần này con trai hắn lại kiếm lợi, không biết ai phải ăn thua thiệt.
"Lão Trịnh Gia muốn vươn mình thì vẫn phải nhờ con trai của ta!"
Trung niên cũng cười ngây ngô một hồi, có con tất có cha, vẫn là do vi phụ dạy dỗ giỏi a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.