Chương trước
Chương sau
Tại Chư Thiên chiến trường, việc nội đấu của Nhân tộc là gần như không có!
Nguyên nhân ư?
Ngươi ghét hắn? Ngươi không thể đội trời chung với đối phương?
Tốt lắm, hai người các ngươi cùng thực hiện một nhiệm vụ đi, chết một người, người còn lại hãy bồi táng cùng.
Ngươi là thiên tài?
Ta không dám giết ngươi?
Nằm mơ đi!
Cường giả vô địch sẽ quan tâm cái gì gọi là thiên tài sao? Giết ngươi cũng giống như bóp chết một con gà mà thôi.
Hai hệ nhà các ngươi không hòa hợp lẫn nhau?
Vậy cũng dễ xử lý thôi, hai hệ hãy cùng đi chấp hành một nhiệm vụ, trở về hệ nào còn sống nhiều hơn, vậy thì giết bù bớt vài tên cho cân bằng với hệ còn lại.
Thiết huyết đến cực điểm!
Tàn nhẫn đến cùng cực!
Một đám lão gia hỏa không quan tâm người khác có hận hay không, không quan tâm người khác mắng mỏ mình như thế nào, ở đó nói chuyện bằng thực lực. Ngươi không nghe lời, ngươi muốn đối kháng, mời ngươi ra chiến trường.
Chư Thiên chiến trường chính là thực tiễn, là chiến trường của vạn giới, hung hiểm vô cùng, nơi đây làm gì có thời giờ cho ngươi đi nội đấu.
Đám lão già này cũng không có thời gian đi quản ngươi đấu hay không đấu, càng sẽ không đi trấn an ngươi, có thể chịu đựng thì cứ chịu, chịu không được nữa thì liền chết, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Ở đây có vài vị Các lão đều là những người năm đó đã ăn không ít thua thiệt ở trong tay các bậc tiền bối ngoài tiền tuyến kia.
Không chịu đau thì khó mà nhớ lâu được!
Đương khi mấy vị Các lão nói chuyện, thì ở phía bên kia, dần dần càng lúc càng có nhiều người bỏ cuộc.
Ý chí lực không đến dưỡng tính thì đi 10 mét cũng khó khăn.
Trung cấp ban đã bắt đầu có hàng loạt học viên bị đào thải.
Ban cao cấp thì lợi hại hơn, vẫn như cũ chưa có ai ngừng bước.
"Hạ Thiền đi được 14 mét rồi, thật mau."
"Vạn Minh Trạch cũng không tệ, cước bộ khá lắm, ta nhìn hắn chắc chắn còn lưu lực."
"Tiểu tử Trịnh gia kia cũng không kém, ta còn tưởng hắn giống gia gia mình, đều là một đám mãng phu, không nghĩ tới cũng đi được 12 mét rồi, xem ra ý chí lực cùng cảnh giới của thân thể có quan hệ không nhỏ..."
Mấy vị Các lão nhàn nhã đứng hóng chuyện, hoàn toàn là một bộ dáng của người qua đường đứng vây xem.
Đang chuyện phím, bỗng nhiên có người quát: "Mấy người các ngươi, lại không động đậy, toàn bộ ném ra bên ngoài!"
Thanh âm mơ hồ truyền đến!
Mấy vị Các lão âm thầm mắng người, tiểu tử Hoàng Thắng này lá gan rất lớn a, bọn ta không phải là không biết nên đi bao xa sao?
Được rồi, không tính toán với ngươi.
Mấy vị Các lão dồn dập cất bước, chỉ thoáng chốc, bọn họ đã đuổi kịp Trịnh Vân Huy.
Có người lên tiếng phàn nàn: "Bài khảo hạch này không hay chút nào, lẽ ra nên để cho bọn họ nhìn thấy đồng bạn của mình mới phải, như vậy thì mới có động lực phân cao thấp, đi được càng xa. Bằng không không nhìn thấy người khác, bọn gia hỏa này không biết tình huống của đối phương thì làm sao có áp lực được..."
"Rất đúng!"
"Có muốn hay không, chúng ta ra tay thay đổi một chút?"
"Bị phát hiện thì làm sao bây giờ?"
"Đơn giản thôi mà... Các ngươi rời khỏi đây, khôi phục chân thân, Các lão tự mình đến cải tiến phương thức sát hạch, ia tăng động lực cho các học viên, đây là chuyện quá bình thường! Nhiều năm rồi không có tham gia khảo hạch, chúng ta đều quên mất vụ này, kỳ thật đã sớm nên cải cách, quả nhiên, không tự mình trải nghiệm một phen thì căn bản không nhớ nổi những chuyện nhỏ nhặt như vậy!"
Có vị Các lão cảm khái một tiếng, quả thật nhiều năm không có trải nghiệm phương thức kiểm tra như thế, đã sớm quên mất việc này.
Lúc còn trẻ, khi tham dự nguyệt khảo thì còn nghĩ tới việc cải cách, chờ đến khi bản thân chân chính mạnh mẽ, có quyền có tiếng nói thì ngược lại không nhớ rõ.
Một lát sau, mấy người đã có quyết định, một vị Các lão xung phong làm nhiệm vụ, hết sức nhanh chóng lui ra ngoài.
...
Lại qua một hồi, áp lực của Văn Minh Chí đã đào thải thêm được rất nhiều người.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên mi mắt Lưu Hồng chợt giật giật mấy cái, sau một khắc, trên không trung nhiều thêm một bóng người, giống như đối phương chỉ là thuận đường đi ngang qua, khẽ à lên một tiếng, nói: "Nguyệt khảo sao? Đã nhiều năm như vậy, làm sao vẫn cứ giữ loại phương thức lạc hậu này?"
Dứt lời, mấy đạo kim quang từ không trung tản mát xuống, rơi vào bên trong ba quyển Văn Minh Chí bên dưới.
Giờ khắc này, cảnh sắc mơ hồ như có sương mù vây quanh trong mắt các học viên đã hoàn toàn biến mất, trước mặt bọn họ đã không còn trống rỗng nữa, mà là có bóng người.
Bọn hắn thấy được đồng học, thấy được lão sư, còn chứng kiến được quyển Văn Minh Chí đang tỏa ra hào quang lấp lóa.
Thế nhưng… Áp lực vẫn đè nén như cũ!
Thậm chí huyễn cảnh vẫn hệt như cũ!
Chỉ có thay đổi duy nhất là các học viên đã có thể thấy được những người khác xung quanh mình mà thôi.
Các học viên có chút ngốc trệ, Lưu Hồng là người đầu tiên cấp tốc phản ứng lại, vội vàng hướng bầu trời hô to: "Đa tạ Trương Các lão cải tiến Văn Minh Chí..."
"Việc nhỏ!"
Trên không trung, thân ảnh của vị Các lão kia lóe lên một cái rồi biến mất.
Một lát sau, y đã xuất hiện.
Ban cao cấp bên này vừa mới vô thanh vô tức biến mất một người, hiện tại lại nhiều trở lại một người, thế nhưng không có bất kỳ ai phát hiện dị thường.
Mà đám Tô Vũ bên dưới lúc bấy giờ mới hiểu được, thì ra vừa nãy có một vị Các lão tình cờ đi ngang qua, quyết định vung tay cải tiến Văn Minh Chí cho bọn hắn.
Chờ mọi người thấy tình cảnh của mình, hoàn toàn đúng như lời mấy vị Các lão đã nói, có so sánh mới có động lực, đồng thời cũng vì vậy mà mới có áp lực!
Tô Vũ nguyên bản cảm giác mình đã đi được khá xa, giờ phút này mới phát hiện, chính mình chỉ đi được có hơn 10 mét.
Ban trung cấp bên này có vài người cũng đã đi được xêm xêm khoảng cách với hắn.
Lớp cao cấp bên kia thì hầu hết đã tiệm cận con số 10 mét, có những người còn đi xa hơn. Tô Vũ trông thấy Hạ Thiền đã sắp chạm mốc 20 mét!
Gấp đôi hắn!
Trong lòng Tô Vũ lập tức đại tăng áp lực.
Đâu chỉ hắn, giờ khắc này, các học viên khác cũng đều đổi sắc mặt, lớp cao cấp còn tồn tại nhiều người như vậy?
Không ít thiên tài đều hết sức kiêu ngạo, tự cho là mình khẳng định đã đi xa nhất, những người khác hẳn đã bị đào thải vô số, nhưng hiện tại tận mắt chứng kiến quảng trường xung quanh còn đông người như thế, lập tức liền dâng lên áp lực mấy phần.
Vài vị Các lão quan sát thấy toàn bộ biểu cảm của mọi người, không khỏi âm thầm cười trộm.
Việc này sớm nên làm mới phải.
Không cho các ngươi điểm áp lực, các ngươi có thể có động lực sao?
Lưu Hồng ở phía trên cũng đang cực kỳ ngạc nhiên. Kỳ thật sự việc này bọn gã đã từng báo lên trên, có điều Văn Minh Chí là do cường giả Sơn Hải cảnh lưu lại, người bình thường có muốn cải tiến cũng không được, Các lão Sơn Hải cảnh thì lại xuất quỷ nhập thần, việc lớn quá nhiều, dù cho có báo lên thì cũng không có ai rảnh rỗi xuống đây sửa.
Hiện tại thì xem như may mắn, đúng lúc có một vị Các lão đi ngang qua.
Thật sự là trùng hợp ư?
Hay là nói... Trương Các lão tới đây chính là vì những “thiên tài áp đáy hòm” kia?
Lưu Hồng vẫn còn đang mải suy tư vấn đề này, thì ở đằng xa, số lượng người bị đào thải càng lúc càng nhiều.
Lớp sơ cấp, có một học viên cuối cùng vẫn còn đang kiên trì bước tiếp.
Lúc này, đối phương đã đi được tới 15 mét, đã coi như là cực mạnh, thậm chí vượt qua đại bộ phận học viên trung cấp ban.
Lưu Hồng nhìn thoáng qua hướng bên kia, khẽ gật đầu, xong bài kiểm tra ngày hôm nay thì đối phương đã đủ điều kiện để tiến vào ban trung cấp.
Một tháng tấn cấp lớp, thật không tệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.