Cuộc gọi kết thúc, Bạch Phong dùng sức xoa gương mặt.
Tự nhủ hết lần này đến lần khác!
Tiếp tục chống đỡ!
Trước mặt Tô Vũ, anh to mồm nói rằng chúng ta là nhân vật phản diện, trên thực tế... Bọn họ càng sống càng thảm!
"Tô Vũ... Hi vọng ngươi có thể thay đổi chút gì đó."
Thôn phệ tinh huyết, bùng nổ kỹ năng thiên phú.
Phác họa thần văn, xem một lần liền thành công!
Tiểu tử nhà người được sinh ra là để gia nhập đa thần văn nhất hệ chúng ta!
Anh ngẩng đầu nhìn lên lầu, cảm ứng một thoáng, tiểu tử kia lại bắt đầu tu luyện, Bạch Phong nở nụ cười.
Người có thể chịu được cực khổ, lại có tính bền dẻo, còn có thiên phú...
Dạng người này mà không thành công thì đúng là không có thiên lý!
"Huy hoàng năm mươi năm trước, chúng ta không cách nào tái hiện được, ngươi thì sao?"
...
Cùng lúc đó.
Nam Nguyên.
Liễu Văn Ngạn xoắn xuýt một hồi, cuối cùng ông vẫn gọi vào một dãy số, không đợi bên kia mở miệng ông đã cấp tốc nói: "Đám Bạch Phong sắp không chịu được nữa rồi, ngươi giúp bọn hắn một chút đi!"
"Ngươi đang mở miệng cầu xin ta?"
"Nói nhảm, ai van cầu ngươi, ngươi giúp đám Bạch Phong chứ không phải giúp ta, muốn giúp hay không thì tùy, cúp đây!"
Phù một tiếng, đã ngắt kết nối.
Liễu Văn Ngạn thở dài, như vậy không tính là ta cầu ngươi, là chính ngươi muốn giúp, đúng, chính là như vậy, ngươi không giúp ta, mà là đám Bạch Phong!
...
Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Trong một khoảng sân rộng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816688/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.