"Không, ngươi hết hy vọng đi, trừ khi ta chết, không thì không cho ai hết!" Liễu Văn Ngạn tức giận quát.
"Thật sao?" Bạch Phong gấp gáp hỏi lại.
"Ngươi dám nói nhảm một câu nữa thử xem?" Liễu Văn Ngạn nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Phong vẫn không tin, giãy giụa hỏi: "Sư bá, thật sự không cho đúng không?"
"Giờ lão tử sẽ sai người giết chết ngươi... Có phải ngươi để mắt tới Tô Vũ rồi không?"
Bạch Phong ủy khuất đáp: "Không mà, sư bá, Tô Vũ không bình thường! Tiểu tử này... Tiểu tử này cực kì không bình thường, hắn có thể uống máu tu luyện..."
"Uống máu tu luyện ư?" Liễu Văn Ngạn kinh ngạc hỏi: "Không phải thần văn chữ “Máu” của hắn là do ngươi phác hoạ ra sao? Có đặc tính này rất bình thường còn gì? Sao ngươi lại hỏi ta?"
"..."
Bạch Phong cười khổ, sao ta không biết mình trâu bò đến vậy chứ.
Nó chỉ đơn giản là hút máu tu luyện thôi ư?
Cái kia... Đó là... Khó mà nói rõ được, dù sao thì biết nó lợi hại là được rồi!
Còn chuyện kỹ năng thiên phú, anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra.
Đến anh còn muốn giải phẫu Tô Vũ, nếu nhiều người biết, chỉ sợ tất cả mọi người đều muốn làm vậy.
Huống chi, cuộc trò chuyện này chưa chắc đã là bí mật!
Không chừng có tên hỗn đản nào đó đang nghe lén đây!
"Sư bá, nếu thần văn của sư tổ không truyền thừa cho Tô Vũ, vậy nghĩa là hắn đạt được thành tựu gì cũng đều dựa vào năng lực của chính hắn đúng không?"
"Dĩ nhiên!"
Dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816687/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.