Chương trước
Chương sau
Chiếc xe chậm rãi tiếp tục lăn bánh, Tô Vũ quay đầu nhìn ra xung quanh, trông thấy phía sau xe có một vị cường giả từ trên trời giáng xuống, thuần thục hạ xuống đất tại "Khu Tu Giả Lạc Địa", sau đấy vị cường giả kia lại lên một chiếc xe nhỏ, rời đi theo một phương hướng khác.
Thấy Tô Vũ quay đầu nhìn, Đào Hưng cũng nhìn thoáng qua, mỉm cười giải thích: "Cường giả ở bên ngoài hoang dã càng thích hợp với bay lượn hoặc là đi bộ, lái xe ngược lại không tiện bằng, nhưng đến nội thành thì phải tuân thủ quy củ, không thể bay loạn lung tung."
Tô Vũ chỉ cười, không đáp lại lời này.
Hắn không phải ngạc nhiên với chuyện ấy, mà là khiếp sợ bởi vì ở đây tùy thời đều có thể trông thấy cường giả Đằng Không cảnh trở lên.
Phải biết, tại Nam Nguyên thì cũng chỉ có ba vị Hạ Binh, Ngô Văn Hải cùng với Liễu Văn Ngạn là Đằng Không cảnh.
Mà tại đây, vừa tới bên tường thành thì đã trông thấy.
Sau một khắc, tiếng nổ vang rền truyền đến, Tô Vũ lại quay đầu lần nữa, mười mấy con ngựa đạp mây đang phi nước đại, phóng lên từng đợt bụi mù, dưới bóng đêm mặc dù nhìn không rõ rệt, nhưng Tô Vũ vẫn thấy được vị Đằng Không dẫn đầu nhảy xuống từ trên ngựa, sau đó nói mấy câu với người trực đêm.
Lại là một vị Đằng Không!
Có lẽ là còn mạnh hơn người ban nãy!
Tô Vũ hít sâu một hơi, quả nhiên, trời của Đại Hạ phủ thật sự cao hơn Nam Nguyên nhiều lắm.
Không tính trên xe, hắn đã thấy hai vị cường giả Đằng Không trở lên.
Kèm theo cảm giác rung động thì Tô Vũ cũng có chút xúc động nho nhỏ.
Đây mới là thứ hắn muốn nhìn đến!
Nơi này cường giả như mây, là áp lực và cũng là động lực.
Trở nên nổi bật ở Nam Nguyên thì không cần quá mạnh, Vạn Thạch cảnh là đủ rồi, đó chính là trụ cột vững vàng của Nam Nguyên, nhưng ở nơi đây, Đằng Không cũng mới chỉ là khởi đầu mà thôi.
...
Chiếc xe chậm rãi tiến vào thành, một lát sau, xe buýt và một chiếc xe khác gặp nhau rồi đều ngừng lại.
"Học viên Chiến Tranh học phủ thì lên chiếc xe kia!" Lý Vân Phong nói.
Nghe nàng ta thông báo, 12 học viên của Chiến Tranh học phủ dồn dập xuống xe.
Trên chiếc xe kia cũng sắp xếp mấy người hộ tống.
Tô Vũ không quen họ nên cũng chẳng trao đổi gì, hắn chỉ yên lặng quan sát, những học viên cùng đến từ một thành thì lại rối rít nói tạm biệt lẫn nhau.
Qua thêm vài phút đồng hồ, chiếc xe của Chiến Tranh học phủ rời đi.
Cửa xe đóng lại, Tôn Hà lúc bấy giờ mới lên tiếng: "Chúng ta sẽ đi tới thành Tây, đợi chút nữa đến nơi, học viên Cửu Thiên học phủ theo ta, Vấn Đạo học phủ theo Lý thống lĩnh, Đại Hạ Văn Minh học phủ thì ở lại trên xe đi với Triệu lão!"
Dư lại là 8 học viên, 6 người đều sẽ vào Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Còn lại thì Cửu Thiên 1 người, Vấn Đạo 1 người.
Hai người này lựa chọn học phủ khác, không thể nói là đúng hay sai, đó chẳng qua là lựa chọn khác biệt của mỗi người, ở hai học phủ kia có lẽ thành tựu của họ sẽ càng cao, bởi vì đãi ngộ của học viên thượng đẳng bên ấy tốt hơn nhiều so với Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Nhẫn nhịn cả một ngày, cuối cùng Hồ Tông Kỳ cũng không nhịn nổi nữa, vội mở miệng hỏi: "Tam... Hồ lão sư, chúng ta đến học phủ, có phải là có thể tự do hành động rồi không?"
Cậu ta định gọi Tam gia gia, chuyện này thì Tô Vũ biết.
Trong suốt hành trình vừa qua, hắn cũng đã biết rõ quan hệ của họ.
Hồ Hữu Huy là Tam gia gia của Hồ Tông Kỳ, Hồ Hữu Huy cũng là cường giả Lăng Vân thất trọng, còn như Tôn Hà thì chẳng qua cũng mới chỉ là Lăng Vân nhị trọng mà thôi.
Cho nên Tôn Hà chỉ là nghiên cứu viên sơ cấp mà hai vị kia đều là nghiên cứu viên trung cấp.
Địa vị của Triệu Lập và Hồ Hữu Huy có vẻ không khác gì nhau mấy, bất quá hai người dường như nói chuyện không nhiều, quan hệ đôi bên có vẻ cũng không quá thắm thiết.
Tôn Hà thì thấp hơn một chút, trên đường có việc nếu không phải do Lý Vân Phong đi làm thì sẽ là Tôn Hà thực hiện.
Nghe thấy Hồ Tông Kỳ hỏi, Hồ Hữu Huy mở mắt nhìn về phía cậu ta, cau mày đáp: "Có thể tự do hành động, bất quá nơi chưa quen thì không cho phép chạy loạn! Ngươi ở bên này..."
Ông cũng không ẩn giấu nữa, bây giờ không cần phải vậy, đến đây rồi thì ông cũng an tâm hơn rất nhiều, thế nên đổi giọng khẽ quát: "Ngươi muốn đi đâu? Ca của ngươi đã chờ ngươi trong học phủ, đợi chút nữa đi theo nó, chờ ngày mai báo danh kết thúc mới tính tới chuyện khác!"
Hồ Tông Kỳ nghe vậy thì có chút thất vọng, ảo não than thầm: "Ta có bạn chờ ta ở đây, đã hẹn nhau ban đêm họp mặt rồi."
Hồ Hữu Huy mặc kệ, không để ý đến cậu ta nữa.
Chiếc xe tiếp tục chạy đi, nửa đường Tôn Hà và Lý Vân Phong mang theo hai học viên rời khỏi.
Giờ phút này, trên xe chỉ còn lại có 6 học viên và Triệu Lập, Hồ Hữu Huy cùng với lái xe.
...
Lại qua gần nửa giờ, đại khái cũng đã sắp tới chín giờ tối.
Cuối cùng thì chiếc xe cũng hạ thấp tốc độ xuống, xem ra đích đến đã ở trước mắt rồi!
Tô Vũ sửng sốt một chút, vào lúc được thông báo chuẩn bị xuống xe, hắn vẫn cảm thấy mình còn đang ở trong thành.
Nhưng sau khi xuống xe, Triệu Lập lại nói: "Đến học phủ rồi!"
Tô Vũ nhìn chung quanh một lần, đến rồi ư?
Chúng ta không phải còn đang ở nội thành sao?
Học phủ đâu?
Ở đâu thế?
Thấy dáng vẻ hắn hoang mang mờ mịt, Triệu Lập phì cười rồi nói: "Đây chính là Đại Hạ Văn Minh học phủ, nơi này là khu đón người mới đến, vừa rồi khi chúng ta tới không phải đã đi qua một cánh cửa sắt sao? Bên kia chính là cửa Tây của học phủ..."
Tô Vũ thật sự có chút ngơ ngác.
Bọn hắn vừa mới tiến vào học phủ, mà sau khi tiến vào, chạy xe hơn mười phút thì mới tới khu đón người mới!
Mà bên này, ngựa xe như nước, người và xe cộ rất nhiều, hắn còn tưởng rằng đây là đường đi trong khu thương nghiệp, kết quả... bọn hắn đã đến học phủ rồi?
Triệu Lập lại bảo: "Ở đây đều là khu vực bên ngoài, khu dạy học của học phủ không ở chỗ này, phải đi về phía trước mấy ngàn mét nữa cơ. Đêm nay mọi người nghỉ ngơi ở đây, ngày mai tới học phủ làm thủ tục nhập học, đến lúc đó mới tính là chân chính tiến vào Đại Hạ Văn Minh học phủ."
Trong lúc ông nói chuyện thì ven đường không ngừng có những chiếc xe khác cũng đỗ lại gần đó.
Có người kéo rương hành lý xuống từ xe công cộng, nhưng cũng có không ít người là do phụ huynh lái xe đưa tới, rõ ràng bọn họ đều là tân sinh.
Còn có một bộ phận giống như Tô Vũ, là những người được xe buýt mang tới, có thể là học viên từ những thành trì khác.
Không ít người cũng giống hệt như Tô Vũ, trên mặt treo đầy vẻ mờ mịt.
Lúc này Triệu Lập đang tụ tập với mấy vị lão giả mới đi tới, họ trò chuyện một hồi, lát sau lại có người đến, là người trẻ tuổi.
Mà còn không chỉ là một người!
"Chào các học đệ học muội, ai được đọc tên thì đi theo ta!"
"Xếp hàng bên này, mọi người chú ý nghe điểm danh, không bắt kịp thì ban đêm phải tự tìm chỗ mà ở!"
"..."
Mấy người trẻ tuổi vừa tới đều là lão sinh của Văn Minh học phủ, giờ phút họ này bắt đầu cầm danh sách điểm danh.
Rất nhanh, Tô Vũ đã nghe đến tên của mình.
"Nam Nguyên trung đẳng học phủ, Tô Vũ!"
"Có!"
Tô Vũ mau chóng đi lên đứng xếp hàng trước mặt nữ sinh vừa gọi tên mình.
Một lát sau, có hơn mười người tới bên cạnh Tô Vũ.
"Xong rồi, là nhóm các ngươi!" Nữ sinh mỉm cười giới thiệu: "Ta tên là Chu Tuệ, là học tỷ của các ngươi, học viên ban dưỡng tính, các ngươi đi theo ta, ăn một chút gì đó rồi chuẩn bị nghỉ ngơi. Buổi sáng ngày mai ta sẽ tới đón các ngươi, đừng có chạy lung tung, khu đón người mới hai ngày này rất đông đúc, cũng rất hỗn loạn, chạy lạc rồi bỏ qua thời gian báo danh thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi!"
Nói xong, nàng liền dẫn đường đi về phía trước.
Tô Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Lập ở bên kia, Triệu Lập cũng đang nhìn hắn, ông khẽ cười gật đầu, bất quá cũng không tiến lên nói chuyện.
Đến học phủ, ông sẽ còn có nhiều thời gian tìm Tô Vũ trao đổi.
Trước hết cứ để cho tiểu tử này làm quen hoàn cảnh một chút rồi lại nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.