Ở phía sau Tô Vũ, Ngô Lam đã mở mắt ra, người đầu tiên nàng nhìn thấy là Tô Vũ, lập tức nàng cúi đầu xem xét khoảng cách... hai người cách nhau tối thiểu là 20m!
Vẻ mặt Ngô Lam khẽ biến!
Làm sao có thể?
Khoảng cách giữa hai người không có khả năng lớn như vậy, dù Tô Vũ là thiên tài đi chăng nữa, dù hắn lợi hại hơn nữa thì cũng không có khả năng bỏ xa nàng hơn 20m, điều này hoàn toàn không có khả năng!
Ngô Lam không dám tin, trợn mắt há hốc mồm, sau một khắc, hai mắt nàng bỗng nhiên đỏ lên, ầng ậng nước, nàng rất muốn khóc.
Nàng chịu không được ủy khuất thế này!
Cảm thấy cực kỳ ủy khuất!
Thật sự là vô cùng vô cùng ủy khuất.
Miệng nàng móp méo, muốn khóc nhưng phải nhẫn nhịn không thể khóc, nếu không sẽ bị người ta chê cười.
Nhưng mà trong lòng nàng thật sự rất muốn òa ra nức nở.
...
Mấy người phía trước không ai có tâm tư để ý tới nàng.
Tôn trưởng phòng nhíu chặt mày, y nhìn về phía Tô Vũ, nghiêm mặt quát: "Càn rỡ!"
Tô Vũ còn có chút mơ hồ chưa hiểu.
"Quá mức làm loạn!" Tôn trưởng phòng cau mày, có vẻ kinh ngạc, cũng có chút nổi nóng.
"Lời ta nói trước đó, ngươi có nghe vào trong tai không? Vì một lần sát hạch mà kém chút nữa đã hủy đi chính mình, đây là hành vi của mãng phu! Uổng công ta lúc nãy còn khen ngươi có trí tuệ, hiện tại xem ra... ngươi chẳng qua cũng chỉ có chút thông minh vặt mà thôi, không có đại trí tuệ!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816587/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.