Trong lúc mấy người giám khảo bên cạnh thấp giọng trò chuyện, nghiên cứu viên Hoàng cũng không chậm trễ tiếp tục thực hiện tiêu chí của anh ta, rất nhanh lại có hơn mười học viên bị đánh dấu ấn ký, những kẻ này không thể thừa nhận nên bắt buộc phải bị đào thải.
Kiên trì một phút đồng hồ, dù cho không đi ra được một mét thì cũng có thể thêm 10 điểm.
Đây cũng là ban thưởng cho những người này, bọn họ có thể kiên trì, không phác họa ra thần văn thì đó cũng xem là năng lực.
Người ở lại càng ngày càng ít.
...
"Còn chưa đi đến sao?"
Giờ phút này, Tô Vũ cũng có chút bối rối, hắn đã tiến vào huyễn cảnh rồi sao?
Rốt cuộc thì đây là huyễn cảnh hay là thôi miên, hoặc là cách thức khác, hắn hiện tại cũng không quá để ý, then chốt nhất thì hắn là chân thật nhưng vì sao đi tới đi lui mà vẫn chưa đi tới phần cuối?
"Thế giới bị phóng đại rồi?"
Tô Vũ suy tư một chút, hoài nghi có thể là không gian bị phóng to, thế giới của thần văn quá thần bí, hắn lại am hiểu không nhiều.
Đang muốn đi lên phía trước, ánh mắt Tô Vũ bỗng khẽ biến.
Phía trước vốn chỉ là một mảnh trắng xóa, hiện tại bỗng nhiên xuất hiện một đám yêu thú.
"Tình huống gì đây? Làm sao cảm giác hết sức tương tự với giấc mộng của ta nhỉ..."
"Đây là giả, khẳng định là giả, chúng ta còn ở trong phòng học, không có khả năng tồn tại yêu thú."
Lúc hắn đang nghĩ ngợi, bầy yêu thú kia bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816584/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.