Dĩ nhiên Tô Vũ không thể biết được những chuyện “không quan trọng” mà Bạch Phong còn giữ lại trong lòng, vì thế hắn rung động, cực kỳ rung động!
"Y... bao nhiêu tuổi rồi?"
"19 tuổi, lớn hơn ngươi một tuổi."
Tô Vũ triệt để bối rối, trời đất bên ngoài Nam Nguyên thật sự cao như vậy sao?
"Dĩ nhiên, đó là số ít, không cần phải sầu não như thế."
Bạch Phong sợ hắn thật sự bị đả kích đâm ra tuyệt vọng, cười cười trấn an: "Đó là thiên tài, ngươi không phải, thế nhưng ngươi chỉ cần cố gắng cũng sẽ có hi vọng đi đến một bước kia, không cần vội vã đi lên phía trước, Văn Minh sư chúng ta đều là không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì sẽ kinh người!"
"Bạch lão sư, ta đây..."
"Đúng rồi, chuyện ngươi phác họa thần văn đừng nói với người ngoài, ngươi đang ở Nam Nguyên, bên này thành nhỏ đất chật, một chút chuyện nhỏ đều thành tin lớn, một khi bị Vạn Tộc giáo biết thì ngươi sẽ gặp phiền toái!"
Bạch Phong nghiêm mặt dặn dò: "Trước khi chưa đối ứng lại được vũ lực, kín tiếng một chút. Tính tình ngươi không tồi, tối thiểu thì ở tại Nam Nguyên, ngươi cũng là thiên tài hàng đầu, Lưu Nguyệt kia cũng không bằng ngươi."
"Hơn hai tháng sau, Văn Minh học phủ sẽ tổ chức sát hạch, nếu không có gì khác thường thì chắc chắn ngươi sẽ thi đỗ thôi. Ở giữa nghỉ ngơi một tháng, tháng 8 bắt đầu vào phủ, khi đó học phủ sẽ làm điều tra, là thống nhất phân phối, vẫn là lựa chọn một vị nghiên cứu viên nào đó làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816497/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.