Liễu Văn Ngạn quét mắt nhìn anh ta một cái, trầm giọng nói: "Mặc dù thiên phú của hắn không phải quá mạnh, nhưng ta hi vọng hắn có thể đi càng xa càng tốt, nếu ngươi tùy tiện lừa gạt thì quên đi, mặc dù ta biết cơ hội không tồi, nhưng ta tình nguyện hắn tiếp tục chờ lấy cơ hội khác còn hơn."
"Ở học phủ lắng đọng mấy năm, ta tin tưởng dùng tính cách cùng nỗ lực của Tô Vũ, mấy năm sau sẽ có người coi trọng hắn! Nếu ngươi chịu nghiêm túc dạy hắn, vậy hắn có thể làm học viên của ngươi, ta sẽ không có ý kiến, đây là cơ duyên của tiểu tử đó, ta sẽ không ngăn cản mà chỉ chúc mừng hắn."
Liễu Văn Ngạn lộ vẻ mặt thành thật, Tô Vũ ở Nam Nguyên là thiên tài, nhưng tại Đại Hạ phủ thì thật sự không tính là gì.
Nhưng ông cảm thấy, Tô Vũ có cơ sở để trở thành cường giả, chỉ cần hắn nghiêm túc rèn giũa mấy năm trong học phủ, hắn sẽ có hi vọng một bước lên mây!
Ông không hy vọng Bạch Phong làm hỏng đi Tô Vũ.
Dù cho giờ phút này có thể bái Bạch Phong làm thầy là cơ duyên lớn của Tô Vũ, nhưng ông lại muốn ngăn cản.
"Sư bá yên tâm!" Bạch Phong tự tin vỗ ngực, "Hoặc là không nhận, nếu đã nhận ta đương nhiên phải dạy thật tốt, nếu hắn có thể trở nên nổi bật, ta làm lão sư cũng có chỗ dựa, nói không chừng sớm chuyển chính thức cũng không có vấn đề gì."
"Dựa theo quy định của học phủ, ta phải đột phá đến Lăng Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816496/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.