Nam Nguyên học phủ, sắc trời đã tối.
Trong lúc Tô Vũ đang tập trung nghiên cứu thì Trần Hạo đã bị đưa đến văn phòng chấp giáo.
Tên này không chịu về nhà, vẫn luôn ở lại trường chờ thi thể cháy hết, sau đó cậu ta lập tức chạy đi báo công, cuối cùng bị người đưa đến chỗ chấp giáo.
Lão phủ trưởng và Liễu Văn Ngạn tự mình thẩm vấn!
Lão phủ trưởng tức đến méo mũi, nghiêm túc hỏi: "Ngươi giết?"
"Vâng!"
"Mạo công sẽ bị nghiêm trị, ngươi có biết không?"
"Biết!"
Trần Hạo gật đầu, cái này cậu ta biết, nhưng A Vũ giết... vậy chính là ta giết, không tính là mạo công, cậu ta không có áp lực tâm lý.
Huống chi A Vũ cầm tiền riêng của cậu, đây là cậu đổi được.
A Vũ không muốn công lao này, phí phạm thì đáng tiếc, chính mình bỏ tiền riêng hơn mười năm đổi lấy, không phải là công lao của mình sao?
Cho nên giờ khắc này, Trần Hạo hết sức bình tĩnh.
Ta không mạo công!
Ta còn giúp A Vũ hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch, ta cũng có công lao, hấp dẫn lực chú ý của hai người, ta góp sức giết một người, không giả dối.
Lão phủ trưởng nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, Liễu Văn Ngạn vuốt râu, râu đều sắp bị ông ta kéo rớt.
Ông cảm thấy đối phương dường như không nói dối!
Lão phủ trưởng xem hiểu, cũng có chút choáng váng, quả thật không nhìn ra tên tiểu tử Trần Hạo này lại lợi hại như thế.
Nhưng đứa nhóc mới mười mấy tuổi, làm sao có thể lòng dạ sâu như vậy, nói dối mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816486/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.