Liên tiếp mấy ngày sau, hắn đều dặn mỗi sáng đánh thức y dậy, cùng nhau dùng điểm tâm rồi đi dạo, thăm thú các danh cảnh ở Giang Nam. Y cũng không phản đối, mọi thứ đều để hắn quyết định. Có thể là bởi vì y còn tham luyến một chút ôn nhu này của hắn. 
Chớp mắt, ngày mười lăm tháng bảy đã đến, sáng sớm hôm đó, y tự mình thức dậy, dợm bước xuống lầu, cứ tưởng hắn còn đang ngủ thì ngờ đâu hắn đã sớm dậy, đợi sẵn dưới lầu với một bàn đầy thức ăn. 
-Ngươi có việc phải đi à? 
-Ân. 
-Đi đâu? 
-Thăm cố nhân. 
Cả hai không nói gì, chỉ ngồi vào bàn dùng bữa sáng. Lát sau y đứng dậy, toan bước đi nhưng chợt nhớ ra cái gì liền quay lại nói với hắn. 
-Ngươi không cần phải đi theo, ta tự biết lo. Ngươi cũng nên đi gặp người mà ngươi cần gặp đi. 
Nằm ngoài tây môn thành Giang Nam có một khu rừng trúc nhỏ, xanh biếc. Cố nhân mà y muốn gặp luôn ở nơi đó. Trên đường đi, y thuận tiện ghé mua một giỏ hoa lưu ly, loại hoa nhỏ nhắn màu xanh tím nhạt thoạt nhìn vui mắt mà người đó rất thích. Xế trưa, lúc đến nơi, y liền bắt đầu công việc dọn dẹp đầu tiên của mình. Những dây leo mọc quanh bị bức quăng qua một bên, hé lộ ra một tấm bia đã cũ kĩ, sờn màu, dường như lâu lắm rồi mới có người tới đây. Trên mộ bia đề hai chữ  “Y Lệ”. Tay mân mê tấm bia mộ, y thì thầm điều gì không rõ. Những bông hoa lưu ly nhỏ xíu theo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-tinh-tinh-muon/136780/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.