Ngày tháng cứ thế trôi dần, thấm thoát gần một tháng từ ngày hắn bước chân vào trạch tử này. Sự im lặng vốn có đã bị hắn hủy hoại hoàn toàn bằng những câu chuyện không đầu không đuôi trên chốn giang hồ mà hắn lượm lặt được, hay chỉ đơn giản là những gì hắn thấy lúc đi hái rau, nhất nhất đều kể lại với y. Y cũng không thấy phiền khi hắn cứ quấn lấy y không rời. Hắn muốn kể, muốn nói gì là chuyện của hắn, còn y muốn nghe, muốn để trong lòng hay không là chuyện của y. Cũng có lúc y hỏi hắn vì sao hắn cứ lưu lại nơi này, không tự tìm đường ra khỏi rừng, thì hắn lại chưng ra bộ mặt ngây thơ vô tội mà trả lời y.
-Chính là ta không biết đường a. Nơi này rừng sâu, nhiều thú dữ như thế, lỡ ta bị tụi nó ăn thịt thì sao? Chi bằng ngươi dẫn ta ra đi.
Y lặng im không đáp. Kì thật, có khi hắn ở đây cũng tốt, ngày ba bữa cơm có người lo, cơm nóng canh ngon, trời lạnh có người giúp y mặc thêm áo. Y đã một mình sống lặng lẽ suốt mấy năm qua, hắn thì như ngọn gió lạ thổi đi sự cô đơn nơi y. Nhưng cũng có điều y không hiểu, hai người hoàn toàn xa lạ, ngay cả tên hắn, y còn không biết, hắn là ai, thân phận ra sao, y không hỏi hắn cũng không nói. Vậy vì cớ gì mà hắn lại luôn chăm sóc, lo lắng cho y?
Ngày lại qua ngày, chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày mười lăm tháng bảy. Dạo gần đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-tinh-tinh-muon/136779/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.