Long Phi Dạ còn có chuyện phải làm, Hàn Vân Tịch tất nhiên là không dám trì hoãn, nàng nói với Bách Lý Minh Hương vài câu liền đi.
Nhưng mà, nàng cũng không biết, nàng mới vừa đến phòng khách, Bách Lý Minh Hương liền đi theo, trốn ở bên ngoài phòng khách chờ.
Không bao lâu, nàng liền thấy Điện hạ cùng Hàn Vân Tịch một trước một sau đi ra.
Vừa tới cổng, Điện hạ liền dắt tay Hàn Vân Tịch.
Nàng biết Điện hạ đối xử đặc biệt với Hàn Vân Tịch, nhưng không nghĩ tới sẽ là như thế này. Động tác dắt tay kia tự nhiên như thế, giống như là quen thuộc rất nhiều năm.
“Điện hạ, khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy chàng, ta đã cho rằng chàng sẽ không yêu bất kỳ người nào.”
Một cảm giác đắng chát xông lên đầu, Bách Lý Minh Hương vẫn cười yếu ớt dịu dàng như vậy.
Nàng cứ mỉm cười như vậy nhìn người mà mình nhung nhớ hơn mười năm đi xa, cho đến khi không thấy được nữa, nàng vẫn cố chấp nhìn theo.
“Hương Nhi, con đau buồn cái gì?” Đột nhiên, một giọng nói không vui từ phía sau truyền tới.
Bách Lý Minh Hương giật mình, quay đầu nhìn lại, đứng phía sau không phải người khác, đúng là phụ thân, Bách Lý Nguyên Long.
“Phụ thân, con vừa ra đây. Điện hạ đi rồi sao?” Nàng ra vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi.
“Con còn giả bộ với ta?” Bách Lý Nguyên Long không vui răn dạy.
“Phụ thân, Minh Hương không biết người đang nói cái gì?” Bách Lý Minh Hương tỏ vẻ mờ mịt.
“Con đối với Điện hạ, con... nha đầu, con hẳn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-tich-truyen-thien-tai-tieu-doc-phi/1256556/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.