Chương trước
Chương sau
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch bây giờ đang làm cái gì đây?
Long Phi Dạ cũng không đưa Hàn Vân Tịch về phủ Tần Vương ăn cơm, mà là đưa nàng đến một quán trà rất nổi tiếng ở Đế Đô đi dùng điểm tâm.
Đại sảnh ở lầu hai của quán trà là nơi nghe đọc sách, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch ngồi tại bàn gần cửa sổ, một bức rèm châu ngăn cách đại sảnh, vừa nghe được thuyết thư, lại riêng tư.
Long Phi Dạ ham mê uống trà, đây là Hàn Vân Tịch đối với sở thích duy nhất của hắn hiểu rõ, hắn gọi một bình hồng trà, đem thực đơn trà bánh đưa cho Hàn Vân Tịch.
Tên này hôm nay rất rảnh rỗi sao? Lại có thời gian hẹn nàng uống trà?
Mặc kệ hắn rảnh hay không, dù sao Hàn Vân Tịch rất vui vẻ, nàng xem một lần thực đơn, hỏi: “Điện hạ muốn ăn chút gì không?”
“Nàng quyết định.” Long Phi Dạ chỉ đối với trà có yêu cầu.
Hàn Vân Tịch chọn mấy thứ thích, lại hỏi: “Điện hạ muốn ăn chút gì không?”
“Nàng quyết định, về sau đều không cần hỏi.” Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.
Về sau?
Chẳng lẽ hắn về sau sẽ thường xuyên hẹn nàng uống trà?
“Vâng!” Hàn Vân Tịch tâm tình tốt vô cùng.
Hàn Vân Tịch đói bụng, gọi đầy bàn điểm tâm, hầu hết đều là đồ ngọt, nàng thích món điểm tâm ngọt.
“Điện hạ tìm ta... có việc?”
Tốt lắm, Hàn Vân Tịch vẫn tự biết rõ, người thật bận rộn này cũng không phải Cố Thất Thiếu, làm sao có thể vô duyên vô cớ hẹn nàng uống trà?
“Vừa vặn tiến cung bàn bạc biến sự ở Bắc Lệ cùng Thiên Huy, tiện thể đi qua nhìn nàng một chút.” Long Phi Dạ nói như thật.
“Kỳ thật chàng có thể nói dối.” Hàn Vân Tịch lẩm bẩm.
Ai ngờ, Long Phi Dạ lại nghe được, hắn giương mắt nhìn Hàn Vân Tịch, biểu lộ có chút kỳ quái.
Hàn Vân Tịch lập tức ngậm miệng, không dám nhìn hắn.
Long Phi Dạ nhìn nàng thật lâu đều không nói chuyện, Hàn Vân Tịch vô cùng xấu hổ, phỏng đoán nét mặt Long Phi Dạ bây giờ, còn có trong lòng của hắn nghĩ như thế nào.
Đã nói muốn đi chín mươi chín bước, thế nhưng là, chăm chú muốn đi, mới phát hiện muốn bước một bước đều... thật là khó!
Kỳ thật, nếu như Hàn Vân Tịch to gan một chút, quay đầu nhìn qua, nàng nhất định sẽ nhìn thấy ý cười trêu tức trên khóe miệng Long Phi Dạ lúc này.
Hắn cũng không tức giận, ngược lại rất thích bộ dáng nàng thẹn thùng.
Giữa hai người luôn trầm mặc, thế nhưng loại tình huống này, Hàn Vân Tịch không ngồi yên.
Hàn Vân Tịch giả bộ như không có chuyện gì, dời đi chủ đề: “Biến sự Bắc Lệ như thế nào? Quân Diệc Tà thất bại?”
Nàng cùng Long Phi Dạ tại Y thành không chỉ đem chuyện Quân Diệc Tà cùng Đoan Mộc Dao cấu kết moi ra đến, cũng đem chuyện Quân Diệc Tà là Môn chủ Bách Độc môn nói ra, Đoan Mộc Dao bị ép trốn ở Thiên Sơn Kiếm Tông không dám về Tây Chu, mà phiền phức của Quân Diệc Tà là lớn nhất.
Thân phận Môn chủ Bách Độc môn tại Bắc Lệ Hoàng tộc gây ra sóng to gió lớn, Bách Độc môn lại bởi vì chuyện cổ độc bị Y thành cao tầng để mắt tới.
Trong khoảng thời gian này, Quân Diệc Tà có thể nói là ngọn nến hai đầu đều đốt, quan tâm được đầu không để ý được chân.
“Có tin tức nói quyền lực của Quân Diệc Tà bị Bắc Lệ Hoàng đế thu hồi, thật giả còn không xác định.” Long Phi Dạ nhàn nhạt trả lời.
Hàn Vân Tịch lúc này mới dám nhìn qua, lúc này, nàng nhìn thấy là khuôn mặt lạnh lùng trời sinh của Long Phi Dạ.
Bắc Lệ thế cục không rõ, biến cố rất lớn, nhưng là, có thể khẳng định, chỉ cần Bắc Lệ một khi ổn định, Thiên Ninh và Tây Chu liền sẽ không yên, trái lại, Bắc Lệ nếu có nội loạn, chính là cơ hội lớn của Thiên Ninh và Tây Chu.
Tam quốc giao giới ba đồ chiến trường, thỉnh thoảng có chiến tranh nhỏ để Thiên Ninh và Tây Chu đều kéo căng dây cung!
“Mặc kệ thật giả, dù sao hắn gặp phiền phức lớn rồi!” Hàn Vân Tịch hận thù nói, nhớ lại Quân Diệc Tà kia đã từng suýt làm nhục nàng, nàng đáy lòng đều nghĩ mà sợ, may mắn công tử áo trắng tới kịp thời.
Đương nhiên, nghĩ mà sợ là nghĩ mà sợ, nàng cũng không yếu ớt như vậy, vẫn là đối mặt được! Nàng âm thầm thề, nàng nhất định sẽ không bỏ qua Quân Diệc Tà!
Đương nhiên, ngoại trừ hai đại phiền toái bên ngoài, Quân Diệc Tà còn phải ứng đối với độc trên vai hắn.
Đó là độc Hàn Vân Tịch mới chế ra, là một loại độc dược mãn tính phong thấp, không nguy hiểm đến tính mạng, lại có thể tra tấn Quân Diệc Tà cả một đời! Mỗi khi thời tiết ẩm thấp, vai Quân Diệc Tà sẽ đau đớn vô cùng, cho dù dùng bất kỳ biện pháp gì đều không làm dịu được, hoặc là chịu đựng, hoặc là chặt rơi cánh tay.
Hàn Vân Tịch cũng chỉ chế được một phần giải dược, mà lại, nàng đã sớm đem phần giải dược hủy đi, từ nay về sau cũng không tiếp tục phối chế giải dược, cũng không sử dụng loại độc này.
Nàng muốn toàn thiên hạ từ nay về sau cũng sẽ không có giải dược!
Mặc dù Hàn Vân Tịch thầm hận ở trong lòng, thế nhưng là, Long Phi Dạ vẫn là phát giác được nét mặt của nàng.
“Nàng sao thế?” Hắn hỏi.
“Không có gì, chỉ là rất ghét người kia.”
Ký ức không vui kia, Hàn Vân Tịch cũng không hi vọng Long Phi Dạ biết, lúc trước cùng Long Phi Dạ nói ra chuyện công tử áo trắng cứu nàng, nàng trực tiếp bỏ qua chuyện này.
“Quân Diệc Tà có thể được Hoàng đế Bắc Lệ trọng dụng, không dễ dàng thất bại như vậy.” Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.
Quân Diệc Tà không phải Hoàng tộc quý tộc, chỉ là con nuôi của Bắc Lệ Hoàng đế, lại có quyền lực triều chính như vậy, chuyện này hẳn là có nguyên nhân.
Bắc Lệ thời cuộc Hàn Vân Tịch cũng không hiểu rõ, nàng cũng không muốn biết sâu như vậy, nàng mất mát “a” một tiếng.
Nàng cũng không biết, sau khi Long Phi Dạ cùng nàng từ Dược thành trở về, việc làm đầu tiên chính là phái người đi Bắc Lệ.
Tại hố trời, khi Quân Diệc Tà bắt cóc đi Hàn Vân Tịch, hắn đã cảnh cáo Quân Diệc Tà: “Quân Diệc Tà, bản vương sẽ khiến cho ngươi hối hận!”
Rất nhiều chuyện, Long Phi Dạ không nói, Hàn Vân Tịch mãi mãi cũng sẽ không biết.
Hàn Vân Tịch cũng không muốn nói chuyện nhiều Quân Diệc Tà, nàng cười nói: “Điện hạ kéo ta ra uống trà, liền không sợ ta tra không ra chân tướng, bại dưới tay Sở Thanh Ca sao?”
Long Phi Dạ có chút mê mang, hắn căn bản không quan tâm vụ án kia, Tiêu quý phi nếu như không có năng lực tự mình xử lý phiền toái này, giữ bà ta trong cung cũng vô dụng.
Thành Như Như di nói tới, hắn từ trước đến nay không nuôi người vô dụng.
“Vì sao phải sợ?” Long Phi Dạ không hiểu hỏi.
Hàn Vân Tịch vui vẻ, một mặt tò mò: “Điện hạ không nhìn ra Hoàng Thượng coi trọng Sở Thanh Ca sao?”
Long Phi Dạ rất thông minh, không, hẳn là cơ trí, thế nhưng có đôi khi hắn thật không thể nào hiểu được tư duy nữ nhân này.
“Việc này có quan hệ gì với việc nàng thắng thua?” Long Phi Dạ chăm chú hỏi.
Nếu Như di ở đây, tất nhiên sẽ kinh ngạc Long Phi Dạ hôm nay nói hơi nhiều.
“Điện hạ, nếu như ta khiến Sở Thanh Ca thua rất chật vật, Thiên Huy Hoàng đế có lẽ sẽ không mê mẩn nàng ta như vậy!”
Kỳ thật, bỏ qua một bên tất cả phức tạp lợi hại xung đột không nói, Hàn Vân Tịch còn ước gì nhìn Sở Thanh Ca gả cho Thiên Huy Hoàng đế!
Nhưng mà, nàng vẫn là lý trí.
Sở Thanh Ca một khi gả vào Thiên Ninh Hoàng tộc, lấy nàng thân phận ít nhất là một quý phi, đến lúc đó còn không phải mỗi ngày tìm đến phiền phức?
Lại nói, sau lưng Sở Thanh Ca thế nhưng là Tây Chu Đại tướng!
Sở Thanh Ca cùng Đoan Mộc Dao là không giống, mặc dù Đoan Mộc Dao địa vị cao hơn Sở Thanh Ca, nhưng là, Đoan Mộc Dao chẳng qua là kẻ không có chỗ dựa, nếu không lúc trước Thiên Huy Hoàng đế cũng sẽ không cực lực tác hợp nàng cùng Long Phi Dạ.
Sở Thanh Ca tiễn thuật cao minh, sau lưng nàng thế nhưng là Tây Chu một đại quân!
Trong tranh đấu quyền lực, cái gì cũng không sánh nổi binh lực thật sự.
Sở Thanh Ca một khi gả cho Thiên Huy Hoàng đế, Thiên Huy Hoàng đế liền có thêm một thẻ bài uy hiếp Long Phi Dạ.
Nói tóm lại, Sở Thanh Ca gả tới, đối với bọn họ trăm hại mà không một lợi!
Hàn Vân Tịch phân tích rất chân thành, Long Phi Dạ vừa uống trà vừa nghe, chờ Hàn Vân Tịch rốt cục nói xong, hắn mới thản nhiên nói: “Dù nàng thua cũng không quan trọng, nhưng mà... bản vương thích nàng thắng.”
Hàn Vân Tịch ngạc nhiên, có cảm giác mình nghĩ quá nhiều.
Tên này chẳng lẽ ngay cả Tây Chu Sở gia đều không để vào mắt sao? Hắn rốt cuộc hung hãn như thế nào? Hắn đến cùng còn giấu diếm bao nhiêu thực lực?
Long Phi Dạ uống xong trong chén trà, đứng dậy: “Muốn đi về sao?”
Kỳ thật bọn họ đã ngồi rất lâu, cũng trò chuyện rất nhiều, thế nhưng là Hàn Vân Tịch lại cảm thấy mới ngồi một lúc thôi!
Nàng cảm thấy mình có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, nhưng nghĩ kỹ lại, nhưng lại không biết nên nói thêm gì nữa.
Cho dù không bỏ, nàng cũng đứng dậy đến: “Ta muốn đến phủ tướng quân Bách Lý.”
Lâu rồi không đi thăm Bách Lý Minh Hương, cũng không biết nàng thế nào. Uống thuốc liên tục như vậy liền chú định sẽ liên tục độc phát.
“Đi thôi, bản vương cũng muốn đi một chuyến.” Long Phi Dạ thản nhiên nói.
Hàn Vân Tịch tưởng rằng Long Phi Dạ là đi thăm Bách Lý Minh Hương, nhưng mà ai biết bọn họ đến Bách Lý phủ tướng quân, Long Phi Dạ liền cùng Bách Lý tướng quân bí mật bàn bạc đi.
Lúc Hàn Vân Tịch đến phòng Bách Lý Minh Hương, Bách Lý Minh Hương vừa mới kết thúc độc phát, nàng tắm sơ nằm trên giường nghỉ ngơi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt đến một chút xíu huyết sắc cũng không có.
Nàng cùng Hàn Vân Tịch hàn huyên hồi lâu, mới thuận miệng hỏi một câu: “Nghe hạ nhân nói điện hạ đến đây?”
“Ừm, ở thư phòng phụ thân cô nương.” Hàn Vân Tịch một bên bắt mạch, một bên trả lời.
Bách Lý Minh Hương năm nay một năm tròn, nàng tại Thái hậu thọ yến xa xa gặp điện hạ một lần.
Nàng hi vọng dường nào trong cung nhiều đến mấy bữa thịnh yến!
Nàng đem tất cả đều giấu ở trong lòng, cũng không tiếp tục hỏi nhiều cái gì.
Ngược lại là Hàn Vân Tịch hỏi nàng: “Bách Lý cô nương, điện hạ khi còn bé tính tình chính là như vậy sao?”
“Minh Hương hiếm khi gặp qua điện hạ, nhưng nghe nói là như vậy.” Bách Lý Minh Hương đáp lời rất cẩn thận.
“Ta cảm thấy chàng có chút kiềm chế.”
Cũng chỉ đối với Bách Lý Minh Hương, Hàn Vân Tịch mới có thể nói như vậy. Chính là với Triệu ma ma, nàng đều không nói, trời mới biết Triệu ma ma biết có thể hay không nói với Long Phi Dạ.
Trong ấn tượng của nàng, Bách Lý Minh Hương chính là thuộc hạ của Long Phi Dạ, giống những ám vệ kia, cung cung kính kính, nghe lời răm rắp.
Mà trên thực tế, Bách Lý Minh Hương xác thực chính là như vậy.
“Kiềm chế...”
Bách Lý Minh Hương tự lẩm bẩm, nàng không nghĩ tới Hàn Vân Tịch có thể nhìn thấy Long Phi Dạ “kiềm chế”.
Nàng rất muốn nói nàng không hiểu, thế nhưng là, nàng vẫn là không nhịn được nhớ tới nhiều năm trước, bên bờ ao sen, ánh mắt quạnh quẽ, lông mày nặng nề của thiếu niên.
Nàng than nhẹ một tiếng: “Vương phi nương nương, người trong lòng có giang sơn, sao có thể tự do thoải mái?”
Đúng vậy, trong lòng Long Phi Dạ cất giấu thiên hạ, cất giấu thiên hạ so với nàng tưởng tượng còn lớn hơn!
Hàn Vân Tịch cười: “Bách Lý cô nương, cô nương rất hiểu chàng.”
Hàn Vân Tịch cũng chỉ thuận miệng nói, Bách Lý Minh Hương lại hãi hùng khiếp vía, nàng vội vã nói: “Vương phi nương nương, Minh Hương đảm đương không nổi câu nói này của người, tâm tư điện hạ không thể tùy tiện phỏng đoán.”
Bách Lý Minh Hương ơi Bách Lý Minh Hương, ngươi yêu Long Phi Dạ, yêu đến tận trong xương tủy, ngươi yêu Long Phi Dạ, yêu đến mức ngay cả Hàn Vân Tịch cũng nhìn ra.
Bách Lý Minh Hương đang vội vã, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của tỳ nữ: “Vương phi nương nương, điện hạ ở khách đường chờ người, bảo người xong liền đi qua.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.