Sự nghi ngờ càng lúc càng dày đặc, phủ kín mọi suy nghĩ.
Chúa thượng?
Vì sao Hồng Điệp lại xưng hô như thế với Quân Lăng Thiên? Còn Quân Lăng Thiên sao lại đưa các nàng đến Phồn Hoa Viên? Rốt cuộc thì thân phận của Quân Lăng Thiên là thế nào?
Nhưng nàng không có cách nào tìm ra lời giải cho những nghi hoặc đó.
Hồng Điệp dẫn mọi người băng qua hành lang, đi vào một căn phòng bí mật ở lầu một.
Phòng được bày biện rất là đơn giản, một bàn một ghế một giường một giá sách.
Y Vân rất ngờ vực, vì sao Hồng Điệp lại dẫn bọn họ đến một căn phòng nhỏ như vậy, lẩn trốn ở đây thì thật là chen chúc. Nhất là còn có hai tên thị vệ trung thành của Quân Lăng Thiên, mỗi người mang theo một chiếc rương thật to, chiếm rất nhiều không gian.
Thật sự là kỳ lạ, chạy trốn mà còn mang theo hai cái rương lớn như thế để làm gì? Nhìn qua cũng không nhẹ, chẳng lẽ Quân Lăng Thiên trộm châu báo từ hoàng cung. Ngẫm nghĩ một chút, thấy cũng có khả năng này, Y Vân vốn cho rằng Quân Lăng Thiên cùng hoàng tử Tinh Mang Quốc đến hoàng cung là có mục đích, hiện tại xem ra có lẽ là vì trộm hai rương châu báo này.
Nhưng mà cũng không đúng, cho dù Tinh Mang Quốc có nghèo túng đến đâu, cũng không thể thực hiện hành động trộm cắp thế này. Hơn nữa, Quân Lăng Thiên đâu phải là người Tinh Mang Quốc.
Đang lúc suy nghĩ miên man, chợt thấy Hồng Điệp vươn đôi bàn tay mềm mại như ngọc, nhẹ xốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thuong-tieu-nha-hoan/1491071/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.