Dưới ánh trăng.
Nam tử che chở mỹ nhân bước ra từ lưu hoả và đá vụn, hình ảnh này thật sự quá đẹp.
Tinh anh của Ngự Ma Quân lao ra sát bước Phòng Thiên Lăng đồng loạt nhìn đến mê mẩn.
Chỉ thấy thiếu nữ khoác lụa mỏng kia, môi đỏ tựa anh đào, đôi mắt sáng như sao, chân trần nhẹ lay động trong gió theo bước chân của nam tử, giữa bóng đêm gợi lên một mạt kiều diễm khiến nhân tâm giật mình.
Các nàng trốn thoát bằng cách nào?
Trong không khí còn có khí tức tự bạo khủng bố của pháp bảo thượng phẩm tàn sát bừa bãi, nghiền ép đan điền của mọi người run rẩy không ngừng.
Cảnh tượng trước mắt thực sự không thể tưởng tượng.
Chân Tiểu Tiểu biết, nếu không phải được Tiểu Chúc Chúc ôm lao ra lầu cao, cho dù nàng phản ứng lại nhanh, vẫn sẽ bị thương nặng.
“Là Thạch Hầu!”
Nàng xoay chuyển ánh mắt, rất nhanh thì phát hiện một con khỉ xám quấn sợi râu đỏ chót quanh cổ, trên tay trên eo đều treo đầy pháp bảo!
Giờ phút này, con Thạch Hầu chết tiệt kia đang đứng trên cây giữa vách núi cao cao, chi chi oa oa gọi bậy, chổng cái mông vừa đỏ vừa tròn của nó về phía mọi người, hưng phấn vỗ bôm bốp!
“Nó … Nó trộm pháp bảo của Tông chủ đại nhân!” Thiếu nữ tóc cam giữa đội Ngự Ma Quân kinh hô ra tiếng!
Kỳ thật không nói cũng biết.
Nếu không phải trộm pháp bảo từ bảo tháp chín tầng trên núi Luyện Hỏa, chỉ là một con Thạch Hầu, làm sao có được nhiều bảo vật như vậy để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194866/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.