Đàn thú rút lui như thủy triều.
Trong rừng chỉ còn lại tiếng cười hoang dại của cá sấu yêu, và tiếng khóc lóc thảm thiết của Hổ Tranh vang vọng khắp không gian.
Mọi người đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Chân Tiểu Tiểu, các tu sĩ Phục Hổ Đường cắp lên Đường chủ nhà mình và Sầm Nguyên Liệt đã hoàn toàn trở thành phế vật, vòng qua nàng xa xa mà đi.
Hình tượng của bản cô nương!
Danh dự của bản cô nương!
Chân Tiểu Tiểu cào cấu tóc dài, vẻ mặt điên cuồng, khóe mắt tuôn lệ, ủy khuất tột cùng.
Rõ ràng là một màn lên sân khấu cực phong cách, rõ ràng là vinh quang cứu mọi người khỏi nước sôi lửa bỏng!
Vì sao?
Vì sao Thú Linh Thạch chết tiệt không cảnh báo trước?
Vì sao cá sấu yêu tham ăn không chọn viên đan trắng kia?
Thấy Chân Tiểu Tiểu tâm tê phế liệt, Tiểu Chúc Chúc vốn định an ủi vài câu, tuy nhiên miệng cứ mở rồi đóng, ngây ngốc không biết nên nói gì cho phải.
Đây là do thần công gây hoạ quá lợi hại, họa hết núi này đến núi khác, cuối cùng hôm nay đã họa lên đầu chính mình......
Cữu Tử Mặc thở dài trong lòng.
Với thủ đoạn của Chân Tiểu Tiểu, hắn vừa kính vừa sợ, lại vừa nghẹn lời không còn từ nào để nói. Nhưng dù sao đi nữa, nàng cũng giúp Hùng bá và mọi người Phi Long Quan xả nỗi uất hận, chỉ thế thôi, không một ai có thể gây khó dễ cho nàng!
Nhóm người Cữu Tửu Mặc và Đỗ Nhược Phi kiên định đứng bên cạnh Chân Tiểu Tiểu, ngăn chặn rồi bắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194841/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.