“Mọi người không nên chán nản, trước bình minh là khoảnh khắc hắc ám nhất, bởi vì hắc ám sợ hãi giây tiếp theo sẽ bị ánh mặt trời chiếu sáng!”
Đôi tay Chân Tiểu Tiểu khép lại trong tay áo, biểu tình ung dung, một lần nữa thành công hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Nghe nàng nói như vậy, Phòng trưởng lão Cự Thần Tông hổ thẹn không thôi, chính mình đã trăm tuổi, thế mà không thông thấu bằng một thiếu nữ sao?
“Nào nào nào, tất cả các vị tiền bối Trúc cơ kỳ đều tới chỗ ta nhận một viên đan dược, tuy rằng dược lực không mạnh như Khất Nguyên Đan, nhưng Thanh Linh Đan đủ giúp các ngươi khôi phục một chút tu vi.”
Vừa nói chuyện, Chân Tiểu Tiểu vừa móc ra mấy bình dược từ trong tay áo.
Thật là phải thành tâm cảm tạ Hoàng mũi to nha!
Nếu không phải hắn suốt ngày cắt xén nguyệt cung của tu sĩ Thất Diệp Cốc, cũng sẽ không thể tích góp được nhiều đan dược như vậy.
Nếu không phải hắn đặt toàn bộ gia sản vào túi Phong Tuyết Hành Thuyền, Chân Tiểu Tiểu cũng sẽ không thể được kế thừa di sản hậu hĩnh như vậy.
Ân sư nha!
Xưa nay tấm lòng chưa bao giờ chân thành đến thế, Chân Tiểu Tiểu nhìn núi xanh xa xa, trong mắt ngấn lệ, hạ quyết tâm tới tết Trung Nguyên rằm tháng bảy, nhất định phải đốt một tờ giấy vàng cho lão nhân gia hắn.
“Thanh Linh Đan!”
Ánh mắt mọi người ở đây lập tức thay đổi, khi nhìn Chân Tiểu Tiểu thì thân thiết từ ái như nhìn cháu gái nhà mình.
Trên đời làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194827/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.