“Chúng tiểu nhân, chặt cây, chất quanh toàn bộ tông môn, đốt lửa!”
Lúc trước, số tinh thú cắn xé Khoá Sơn Đại Trận của Phục Hổ Đường quá nhiều, nếu đuổi một con rồi một con thì phải đuổi tới khi nào?
Siết chặt ba bình sứ nhỏ màu trắng trong tay vang ken két, Võ Đường chủ nghiến răng nghiến lợi rít gào.
“Hồi … Hồi bẩm Đường chủ, bốn phía đều là đá núi, không còn nhiều cây!” Một vị trưởng lão Trúc cơ ấp a ấp úng báo cáo tình hình.
Vốn dĩ trước sơn môn cây xanh bóng mát liên miên, nhưng dưới sự tàn phá của chiến hỏa kéo dài một ngày một đêm, tất cả đều biến thành than củi từ lâu rồi.
“Không có cây, không biết phá phòng ở sao? Trước hết dỡ phòng của đệ tử cho ta, châm lửa lên!”
Nhìn xa xa, Kiếm Xỉ Hổ Tranh đã dừng bước ở trăm mét bên ngoài, ánh mắt chần chờ như đang ngẫm nghĩ vì sao mình lại lui về phía sau? Võ Đường chủ than khổ, lập tức bổ sung một câu.
“Dỡ phòng của đệ tử xong, thì hủy phòng của trưởng lão đi!”
Ầm ầm ầm!
Sau khi Đường chủ lớn tiếng ra lệnh, một đoàn đầu trọc dũng mãnh tràn vào trong núi, phá nát phòng ốc dựng bằng gỗ ngô đồng mà mình sống mấy năm liền, rồi chẻ toàn bộ thành khúc, chất đống trước núi.
Nhìn lầu các của mình, cơ nghiệp của mình … biến thành củi đốt sạch sẽ, khóe mắt Võ Đường chủ sắp nứt ra, nhưng vẫn phải vẩy thuốc phấn lên đống củi cao, vẫn phải châm lửa lớn!
Hô!
Một trận cuồng phong thổi tới, liệt hoả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194826/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.