“Nói thật cho các ngươi biết, đồ ăn ta làm rất khó nuốt. Không tin sao, nếu không hai người các ngươi thử xem?”
Làm bộ, Chân Tiểu Tiểu lại muốn rút ra một cái móng heo từ dưới miệng Tiểu Chúc Chúc.
“Không cần không cần không cần!” Đường Lương cả kinh nhảy dựng lên trên mặt đất, nhìn móng heo như nhìn kịch độc.
Ánh mắt Đỗ Nhược Phi trở nên sáng tỏ!
“Nga nga nga! Cao Hiên!”
Đột nhiên hắn nhớ tới, lúc trước sau khi Cao Hiên nuốt đan, phản ứng cũng giống hệt cá sấu yêu bây giờ.
“Khó trách không cho ta ăn!”
Đường Lương vỗ đùi, đủ loại ủy khuất bị lão đại xem nhẹ trước đó tức khắc bay biến sạch sẽ, không thấy tăm hơi!
Diệt ha ha ha ha!
Nguyên lai, ở trong lòng lão đại, địa vị của ta vẫn là cao hơn súc sinh kia rất nhiều nha!
Giống như con gà trống chọi thắng, đầu to của Đường Lương vì kích động mà trở nên đỏ tươi roi rói.
“Vậy … Chu Châu sư đệ……”
Dùng ánh mắt kính sợ đánh giá Tiểu Chúc Chúc ăn đến say mê sung sướng một cái. Đỗ Nhược Phi giống tu sĩ Thất Diệp Cốc, nghĩ lầm hắn tên thật là “Chu Châu”.
“Thiên phú dị bẩm.” Chân Tiểu Tiểu trả lời như thế, trong lòng đích xác cũng nghĩ như thế.
“À! Thiên phú dị bẩm!”
Bên tai còn vang vọng tiếng gào thét thống khổ của cá sấu yêu, quay đầu lại nhìn nhìn nam nhân nào đó đã sắp nhảy luôn vào trong nồi.
Ba người ngồi xung quanh tức khắc không hẹn mà cùng khẽ gật đầu.
“Không biết … Tiểu Tiểu có tính toán gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194791/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.