“Muốn muốn muốn!” Đường Lương gật đầu như gà mổ thóc.
“Muốn ăn thì tự lấy đi.” Một câu làm người ra phải nghẹn lời, Chân Tiểu Tiểu treo biểu tình ý vị sâu xa, ánh mắt chuyển tới Tiểu Thấu Minh ở bên cạnh.
Anh anh anh anh!
Lão đại phân biệt đối xử với tiểu đệ!
Con tim mong manh dễ vỡ của Đường Lương lập tức nát vụn đầy đất, cảm thấy trong mắt Chân Tiểu Tiểu, mình còn không quan trọng bằng một con súc sinh.
Không được!
Hung tợn nhìn chòng chọc cá sấu ẩn huyết.
Ta phải nỗ lực làm việc! Ra sức đoạt sủng hậu cung! Một niềm tin vững chắc từ từ trỗi dậy trong lòng Đường Lương.
Ngươi là tiểu đệ, ta cũng vậy, luôn có một ngày, ta sẽ vượt qua ngươi!
“Muốn ăn?” Sau khi chà đạp cục cưng bé nhỏ Đường Lương, Chân Tiểu Tiểu lại dò hỏi Tiểu Thấu Minh.
Muốn ăn muốn ăn muốn ăn!
Thấy rốt cuộc Chân Tiểu Tiểu cũng sủng hạnh mình, cá sấu ẩn huyết cười toe toét, khóe miệng ngoác tới mang tai, liều mạng vẫy đuôi.
“Có thể, có điều ăn xong rồi, ngươi đừng nên trách ta.”
Không chịu đựng nổi biểu tình oán hờn sâu sắc của cá sấu yêu mỗi khi nhìn mình hầm thịt, Chân Tiểu Tiểu nhặt lên một cái chân giò từ trong nồi vứt xuống bên đường, dự định dứt khoát đoạn tuyệt tất cả niệm tưởng của nó trong một lần.
“Là của ta!”
Lần đầu tiên địa vị chịu uy hiếp nghiêm trọng, Tiểu Chúc Chúc ngạc nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn chằm chằm gương mặt của Chân Tiểu Tiểu.
Trong khoảnh khắc, đáy mắt hỗn loạn đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194790/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.