Chương trước
Chương sau
“Hắt xì!”
Đàm Dương Huy hiện ẩn cư ở sân viện khuất trong màn sương mù bên ngoài Phi Long Quan hung hăng hắt xì một cái.
Hắn bỏ mặc ông bạn già đang chơi cờ với mình, vẻ mặt tiêu điều mà đẩy ra cửa phòng chính viện.
Rõ ràng chỉ là một phòng nhỏ bình thường, nhưng không gian bên trong lại vô cùng lớn!
Chẳng những chất đống Ngũ Lăng Thần Kiếm, Phi Hồng Thải Ti, Phong Dực Xà Bì trong miệng đệ tử Phi Long Quan … mà còn có vô số pháp khí trung phẩm tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Quan chủ……”
Nhóm lão nhân lão thái râu tóc bạc trắng bỏ xuống bình sứ cắm hoa, cần trúc câu cá, đồng loạt đứng phía sau Đàm Dương Huy.
“Các ngươi nói, năm đó, có phải chúng ta làm quá tuyệt tình một chút hay không? Vì giữ gìn nội tình của Phi Long Quan, không hoàn toàn nghe theo lời Châu Thượng Nhân chỉ điểm, một hai muốn mang đi toàn bộ pháp bảo. Mấy ngày này, lão phu trước sau luôn cảm thấy thật sự hoảng hốt, luôn cảm thấy ngày sau sẽ gặp tai họa gì đó…”
“Quan chủ, ngài nghĩ nhiều!” Hữu hộ pháp mang vẻ mặt tươi cười: “Yêu tinh đã xuất hiện, chúng ta chỉ cần chờ uy danh tông môn như mặt trời ban trưa là được. Đến lúc đó mang theo pháp bảo của cải về núi, phân cho mỗi người một ít, các đệ tử cảm động còn không kịp đâu!”
“Nói cũng đúng.” Đàm Dương Huy tuy ngoài miệng tán thành, nhưng trong lòng lại vẫn thấp thỏm không yên.
Phi Long Quan.
Ảo tưởng ra hình ảnh tốt đẹp sư tôn bị xiên thành thịt heo nướng.
Phát tiết ra ma niệm cuối cùng trong lòng, linh khí trên người Cữu Tử Mặc đã bắt đầu chậm rãi chấm dứt nghịch chuyển, có dấu hiệu lưu động như thường.
“Đệ tử tham kiến Chân trưởng lão!”

“Đệ tử tham kiến Chân trưởng lão!”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, phát hiện trong mắt nhau đều bừng lên ngọn lửa quỷ dị.
Phía trước rõ ràng vô cùng oán hận Chân Tiểu Tiểu điều khiển cá sấu yêu xâm lấn tông môn, thập phần phẫn nộ Cữu Tử Mặc và Bắc Tam Tam khi đại họa lâm đầu lại lẩn trốn không lộ diện. Tuy nhiên, nghe cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa Chân Tiểu Tiểu và Cữu Tử Mặc, các đệ tử Phi Long Quan mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đầu sỏ gây ra hết thảy, chính là nhóm sư tôn vô tâm vô trách nhiệm của bọn họ nha!
Không sợ người không cầu tiến, liền sợ bị đất đá cuồn cuộn làm sụp lầu cao!
Sau khi Cữu Tử Mặc trao ấn dấu, tất cả các đệ tử Phi Long Quan đều chắp tay thi lễ với Chân Tiểu Tiểu, khẩu hiệu “Bái kiến Chân trưởng lão” càng thêm vang dội thiệt tình!
Chỉ cần có yêu nữ họa thủy này ở đây, không sợ không thể họa họa toàn bộ cá sấu yêu khắp núi, không sợ không có người báo thù cho nỗi nghẹn khuất nỗi chua xót sáu năm nay của bọn họ!
“Cái gì? Nàng thế nhưng cứ vậy, thành trưởng lão? Vậy mỗi lần lão tử gặp nàng, còn phải dập đầu?” Mắt hổ của Cao Hiên trợn trừng, hoàn toàn không thể tiếp thu cái sự thật đáng sợ này.
“Không cẩn thận một chút … Bối phận đã bất đồng.” Đỗ Nhược Phi che mặt, nhận thấy khoảng cách giữa mình và Chân Tiểu Tiểu đã trở nên càng thêm xa xôi, không thể với tới.
“Rồi rồi rồi! Không cần gọi, ồn ào nhức đầu. Hôm nay, bản trưởng lão vừa đánh mấy trận, chúng tiểu nhân cũng nghỉ ngơi một chút đi.”
Giống như sơn đại vương*, Chân Tiểu Tiểu cúi người ngồi xổm xuống xua xua tay với mọi người.
*Sơn đại vương: thủ lĩnh thổ phỉ
Trưởng lão dùng loại ngữ khí như thế răn dạy các đệ tử, trong thiên hạ, chỉ sợ tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả**.

**Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: trước kia chưa từng có, sau này cũng không.
Mọi người trong Phi Long Quan nhất thời hoảng hốt cảm thấy, chính mình đã bị bắt tới ổ cướp, ép vào rừng làm cướp.
“Đệ tử Ngưng khí tầng chín, tầng mười nghe lệnh!”
Rõ ràng đang vô cùng vui vẻ, biểu tình và thanh âm của Chân Tiểu Tiểu bỗng nhiên lại trở nên túc mục!
Mệnh lệnh đầu tiên sau khi trở thành trưởng lão Phi Long Quan!
Ánh mắt chăm chú của nàng khiến cho đám người Thải Hà tiên tử và Cao Hiên cứng nghẹn hô hấp, trái tim không khỏi đập từng trận kinh hoàng.
Chẳng lẽ vừa đăng đại vị, nha đầu này lập tức muốn lấy việc công làm việc tư, quan báo tư thù?
Rồi liếc nhìn lão đại cá sấu yêu dưới chân nàng, các đệ tử Ngưng khí cao giai chỉ thấy da đầu run lên liên hồi.
“Mau chóng hộ pháp cho Cữu Tử Mặc sư điệt, nếu hắn lại tẩu hỏa, các ngươi đem đầu đến gặp ta!”
Mỗ nữ không biết là cố ý hay vô tình mà, cắn hai chữ “sư điệt” thật mạnh.
_NL_
Cữu sư điệt nha……
Ngừng!
Vừa thấy Chân Tiểu Tiểu mở miệng, Cữu Tử Mặc lập tức chạy vô tung vô ảnh~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.