Chương trước
Chương sau
“Màu hồng không phải Chu Quả sao?”
La Uy cầm một cây nấm độc màu sắc tươi đẹp, mày kiếm nhướn lên kinh ngạc.
“Không … phải? Ngươi… có cảm thấy đầu ngón tay có chút ngứa, còn hơi nhức hay không? Mau vứt đi, bằng không sau năm hơi thở, đầu ngón tay ngươi sẽ bắt đầu mọc mủ.” Vẻ mặt Chân Tiểu Tiểu kinh hãi.
“Mẹ nó!” Run cầm cập ném cây nấm độc ra rõ xa, La Uy lại nhặt lên một cành cây “Địa Hoàng Tinh hả? Khá cứng rắn!”
“Không, rễ cây bị sâu gặm.” Chân Tiểu Tiểu lắc đầu như trống bỏi.
Mẹ kiếp!
Tại sao cái gì cũng không đúng?
La Uy vẫn chưa hết hi vọng, lấy ra một viên châu màu bạc giơ tới trước Chân Tiểu Tiểu, bởi vì hai người đang đứng khá gần, nên thiếu chút nữa đập thẳng hạt châu vào mặt Chân Tiểu Tiểu.
Giọng hắn oang oang: “Đây nhất định là bảo bối! Vì đoạt nó, ta phải đại chiến ba ngày ba đêm với hai con Chích Cốt Phong Vương! Thấy không đuổi kịp ta, chúng nó còn khóc vô cùng thương tâm đấy!”
“Có thể không khóc thảm thiết sao?”
Chân Tiểu Tiểu trợn trừng hai mắt, cuống họng cố sức rặn ra thanh âm tắc nghẹn.
“Đây chính là hai quả trứng Chích Cốt Phong, tích tụ tinh huyết mười năm mới có thể bồi dưỡng ra con non, trong mấy ngàn trứng chỉ ấp nở được hai con.”
Ách……

Huýt sáo ngẩng đầu ngắm trời, La Uy nhanh chóng quẳng trứng của Chích Cốt Phong vào bụi cây, cố tình lơ đi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên đầu mình.
Mọi việc không nên thế này!
Trước khi vào rừng, bàn tính nhỏ trong lòng hắn đã gõ đôm đốp vang dội, tuy rằng hắn dốt đặc cán mai từ bé tới giờ chưa biết dược liệu dài ngắn như nào, nhưng nghe người ta nói, bên cạnh tinh thú cường đại chắc chắn sẽ có kỳ hoa dị thảo cộng sinh!
Cho nên, hắn cứ nhắm vào bảo bối yêu quý nhất của nhóm yêu thú, có điều không ngờ tới, thứ cướp được lại là xương cốt của tổ tông với con non mới sinh của chúng nó. Khó trách, sau khi mình thắng lợi chạy trốn, đám côn trùng đó khóc như chết cha chết mẹ, thảm thiết vô cùng!
Mẹ ôi! Sớm biết vậy đã chăm chỉ đọc sách!
Thấy La Uy uể oải ỉu xìu, Chân Tiểu Tiểu nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, sợ đối phương không kìm nén nổi cơn giận, lôi chính mình ra khai đao.
“La … La sư huynh, Cốc Vũ thành công Ngưng khí rồi sao? Còn có, Đại trưởng lão Nguyên Phong gần đây có tốt không?”
Câu này không hẳn là hỏi.
Chân Tiểu Tiểu chưa nói hết lời, hai má La Uy đã hồng nhuận như mặt trời mới mọc ở phương đông, đôi mắt hổ phóng đao vèo vèo!
“Lão nhân gia hắn, đang trùng kích Khai quang! Có cây Nhân Sâm Vương ngàn năm tuổi của ngươi tẩm bổ, lần này xác xuất thành công khoảng sáu bảy phần! Aha ha ha ha ha ha! Chân sư muội, về sau ngươi chính là muội muội ruột của ta!”
Qúa kích động, La Uy nắm chặt hai tay Chân Tiểu Tiểu, suýt chút nữa ôm luôn nàng vào ngực!
Phanh!
La Uy chưa lải nhải xong, mà Tiểu Chúc Chúc nhịn hết nổi rồi, một tay tát bay hắn.
Cái chân chó đang sờ soạng tay nhỏ của Tiểu Tiểu kia nhìn thật ngứa mắt.

“Mẹ nó! Ngươi là ai?”
Mặt mày sưng phù thành bánh xốp, La Uy ngã xuống đất lại nhanh chóng nhảy lên, dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống soi trên soi dưới Tiểu Chúc Chúc.
Trong ấn tượng của hắn, đệ tử Thất Diệp Cốc có thể đả thương hắn ở khoảng cách gần không quá ba người. Nhưng nhân vật hung dữ này chui từ đâu ra, làm sao lạ mặt quá vậy?
Cái gì? Nguyên lão gia tử một lần nữa trùng kích vào Khai quang cảnh, hơn nữa hy vọng đột phá rất lớn?
Thật tốt quá!
Hoàn toàn xem nhẹ sự thật là La Uy vừa bị Tiểu Chúc Chúc tát vêu mồm, Chân Tiểu Tiểu vui vẻ toét miệng cười ngây ngô.
Khó trách, La Uy lại nhiệt tình với mình đến đáng sợ! Hoá ra là bởi vì Nhân Sâm ngàn năm kia?
Sớm biết như thế, lúc trước nên tặng nhiều thêm mấy cây!
Chân Tiểu Tiểu vỗ vỗ cánh tay Tiểu Chúc Chúc, trịnh trọng giới thiệu cho La Uy: “Sư huynh chớ trách, đây là tiểu đệ đầu tiên cũng là cánh tay đắc lực của ta, tên hắn là Tiểu Chúc Chúc.”
Kỳ thực, hắn có ấn tượng rất sâu với cái tên “Chu Châu” này, có điều không nghĩ tới, tên ngốc cháy đen từng đại náo Dược Các được các đệ tử mồm năm miệng mười tương truyền, hiện tại đã trở thành cục thịt trắng trắng tròn, mặt toàn thịt là thịt, đôi mắt nhỏ sắp bị chen không còn thấy đâu.
Cơm nhà ai, chăn nuôi tốt như thế?
_NL_
Đặc điểm tiêu biểu của La Uy ... chính là không biết phân biệt dược liệu……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.