Khói mây từ miệng mũi Trọng Tử Hưng tan biến, mi tâm lập tức xuất hiện hư ảnh bạch xà tượng trưng cho sức mạnh.
Hắn chậm rãi mở hai mắt, vẻ mặt mừng như điên.
Mặc dù vắng mặt bảy tám ngày trong cuộc đi săn, nói không chừng Kỷ Thanh Y và La Uy đã quay lại chiến trường, giết vào dược điền lấy được tim nhện.
Nhưng so với lấy đan dược hỗ trợ Trúc cơ, hắn càng coi trọng lực lượng phong vân có thể cải tạo bản thân!
Sức chiến đấu của Kỷ Thanh Y và mình gần bằng nhau, vì cái gì Cốc chủ chỉ ưu ái một mình hắn? Là bởi hắn có tư chất siêu phàm, tiềm lực lớn hơn sao?
Căn cơ của mình mỏng manh, vốn chỉ hi vọng khi Trúc cơ thì ngưng tụ được Tinh Thần Cơ Đài, nhưng hôm nay thành công chiếm đoạt dị xà, sở hữu lực lượng phong vân, nếu củng cố thêm mười năm nữa, Nguyệt Vọng Cơ Đài. . . cũng không phải là không thể đạt tới!
Ha ha ha ha!
Kỷ Thanh Y, mười năm sau, rốt cuộc ai mới là thiên tài đệ nhất của Thất Diệp Cốc, còn chưa chắc đâu!
Trọng Tử Hưng cảm thấy, lần này mình quyết định mang Thanh Nhãn Sồ Ưng vào rừng thật sự là quá sáng suốt, ai có thể nghĩ đến tiểu tử đi cửa sau Việt Hồng Quang sẽ gặp phúc duyên kinh người như vậy?
"Sư đệ không cần để ý, dị xà kia không phải vật mà ngươi có khả năng giữ được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo sư huynh, ngày sau chắc chắn không thiếu chỗ tốt cho ngươi."
Giống như không nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194695/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.