“Má ơi, doạ bổn cô nương sợ chết khiếp!”
“Cánh tay người nọ to như này, như này này! Vẫn may chúng ta trốn nhanh.”
Chân Tiểu Tiểu kích động tới khoa tay múa chân, bộ ngực nhỏ kịch liệt phập phồng.
“Còn là cái gì đệ tử họ Kê của Tà Long Tông! Tuy rằng nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng sao đệ tử phải lấy họ Kê?”
Một bên rối rắm về tên gà hay tên vịt, một bên Chân Tiểu Tiểu đưa Tiểu Chúc Chúc tới trước quán trọ “nấm”, từng bị Thang Khải chiếm đoạt mấy ngày.
Nhìn nơi Chân Tiểu Tiểu sinh sống mười sáu năm, con ngươi hỗn độn của Tiểu Chúc Chúc, đột nhiên có một chút tìm tòi nghiên cứu.
Trong mắt hắn, quán trọ này cũng không đơn giản chỉ là một nhà gỗ, mà nạm ngọc lưu li, lợp ngói vàng, hào quang vạn trượng!
Đáng tiếc, chưa kịp nhớ tới cái gì, ánh sao trong mắt đã bỗng chốc biến mất, lại hóa thành sương mù dày đặc, mê man mờ mịt.
Không hề chần chờ, Chân Tiểu Tiểu vẩy hết canh dẫn trùng còn sót trong nồi lên xà nhà.
“Như vậy thì, trong thời gian ngắn sẽ không có người tới quấy rối.”
Nhìn nóc nhà nhanh chóng bị sâu phủ kín, Chân Tiểu Tiểu vừa lòng gật gật đầu.
Nàng không có ý định tiếp tục ở lại huyện Đông Hương, đầu tiên là kiêng kị Việt gia trên thành lớn gì đó phía sau Thang Khải trả thù, thứ hai cũng là muốn đi ra ngoài tìm tung tích của Chân nhị cha Chân Kỳ Sĩ.
Trong khoảng thời gian nàng rời đi, đúng lúc để cho lũ sâu chuột trông coi nhà cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194589/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.