“Răng rắc, a a a a, đông, bịch bịch, rầm!” 
Nghe thấy một chuỗi tạp âm vang lên liên hồi, Chân Tiểu Tiểu ngớ người, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. 
Cho nên, nàng cầm lên gậy gỗ, tráng lá gan, đẩy cửa phòng. 
Trong phòng bếp, Tiểu Chúc Chúc tức giận căm phẫn, túm lấy một người mà đánh, tên lâu la bị quăng quật như rồng lượn rắn bơi, hai hàng máu mũi thật dài, vẩy lên không trung một chữ “thảm” sinh động và to lớn. 
Mà một tên tay sai khác của Thang gia tựa hồ gặp tình huống càng xấu, cong mông quỳ rạp trên mặt dất, cơ thể uốn éo bất thường, đầu cắm trong đất, không hề nhúc nhích. 
Nguyên nhân của màn thảm kịch này, là hai người chạy loạn, đánh đổ ngụm cháo cuối cùng còn thừa từ tối qua. 
Thấy Chân Tiểu Tiểu xuất hiện, Tiểu Chúc Chúc ném bao cát trong tay vào máng lợn, phun nước mắt, xông tới trình bày tỉ mỉ uỷ khuất của mình. 
“Đi ăn cháo, cháo không có! Cháo không có!” Chỉ vào cái nồi sắt bị lật úp dưới đất, tên ngốc tức giận đến môi phát run, khóc thở không ra hơi. 
Cái gì… 
Tay đấm cường lực, mẹ kiếp! 
Nhìn cái bộ dạng thê thảm của hai gã gia đinh, Chân Tiểu Tiểu vội vã vỗ vỗ bộ ngực nhỏ không chút phập phồng, dùng sức đến thiếu chút thì lõm luôn. 
“Nam tử hán, khóc cái gì mà khóc? Không phải là cháo sao? Đến đây, ôm chặt chân tỷ, mỗi ngày đều ăn, lập tức nấu cho ngươi hai nồi, không, ba nồi!” 
Có lời hứa hẹn của Chân Tiểu Tiểu, Tiểu Chúc Chúc nhanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194584/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.