“Nhìn gì mà nhìn? Ta chết cóng, ngày mai ngươi không có cháo húp.” 
Chân Tiểu Tiểu nhắt chặt hai mắt, lạnh đến mức co thành một cục. 
Ngực phẳng cũng không phải là không có lý do, dinh dưỡng đều cung cấp cho da mặt càng ngày càng dày rồi, hệ tiêu hóa thực sự không dễ dàng gì. 
Vẻ mặt sửng sốt, Tiểu Chúc Chúc quả nhiên nhanh chóng nằm thẳng, xoay người, duỗi tay ôm lấy Chân Tiểu Tiểu đang co ro vì quá lạnh. 
Ấm áp dần dần xuyên qua lớp quần áo, truyền tới người Chân Tiểu Tiểu, một lát sau, nàng rốt cuộc thở ra một hơi ấm. 
“Cảm ơn… Cảm ơn…” 
Giọng Chân Tiểu Tiểu nhỏ như muỗi kêu, cảm thấy thấp thỏm nên hé mắt, nhưng giờ phút này, đập vào mắt nàng lại là khuôn mặt đang say ngủ, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên, còn treo vệt nước mờ mờ. 
Ta ngất! 
Tên nam nhân bất lực nhà ngươi, ôm một mỹ nhân như ta mà còn có thể yên tâm ngủ ngáy? 
Cảm thấy sự tự tin bị sỉ nhục nghiêm trọng, Chân Tiểu Tiểu giận dữ véo một cái thật mạnh trên mặt tên ngốc. 
Có lẽ là quá mệt mỏi, hoặc bị thương quá nặng, bị véo sưng phù cả má nhưng Tiểu Chúc Chúc cũng không tỉnh, ngược lại còn ôm Chân Tiểu Tiểu càng chặt. Được ấm áp bủa vây, mỗ nữ đành từ bỏ giãy dụa, không hề buồn ngủ, mở to hai mắt nhìn xà nhà. 
Lúc này, những văn tự bị khắc nhập vào đầu lại trở nên vô cùng rõ ràng, liên tục quấy nhiễu suy nghĩ của Chân Tiểu Tiểu. 
“Trúc Trung Thạch, ba tấc, màu xanh ngọc có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thu-trieu-hoang/1194583/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.