Chương trước
Chương sau
Hoàng cung ở Trường Dương, Hoàng đế đang thượng triều nhận được cấp báo, trong nháy mắt đại não hắn trống rỗng. Chúng quan viên ngưng thần nín thở chờ đợi chủ nhân nói nội dung tin cấp báo, chờ một lúc lâu chỉ thấy long nhan sau rèm châu đờ đẫn, rất lâu không nói một câu nào, không khỏi quay qua nhìn nhau.

Vạn Phúc đứng bên cạnh, cũng không khỏi lo lắng ghé mắt nhìn chủ nhân một chút.

"Bệ hạ, bệ hạ." Có lão thần liên tục gọi vài tiếng, Đông Duật Hoành bỗng dưng lấy lại tinh thần. Nhưng lại không phải ra hiệu cho ông dâng tấu, mà siết chặt tin báo trong tay đột nhiên đứng bật dậy, "Bãi triều!"

Trong triều lập tức là bầy không khí im ắng kinh ngạc.

Hoàng đế cũng không thèm quan tâm xem bọn họ đã quỳ an chưa, sải bước ra khỏi điện Khai Minh.

Ra ngoài đại điện, Hoàng đế không ngồi loan giá, cũng không muốn có người theo hầu, bàn tay vung lên bước nhanh về phía Thông Minh điện.

Chỉ có Vạn Phúc đi theo phía sau cách Đông Duật Hoành một khoảng cách không xa.

Từ trước đến nay Thông Minh điện luôn là một nơi yên tĩnh, chỉ có vài tên thái giám và nô tỳ thường ngày quét dọn. Đông Duật Hoành vẫy lui toàn bộ cung bộc lui xuống, nhưng hắn không đi vào trong điện, một mình đứng ở ngoài điện không ngừng đi qua đi lại, hắn giống như một con sư tử bị thương đầy mình tỏa ra hơi thở nguy hiểm không ai dám lại gần.

Duệ phi! Giản Hề Hành nói hắn cứu Đại hoàng tử và Duệ phi! Hoang đường, hoang đường! Hoàng đế nắm chặt thư trong tay, trên mu bàn tay hắn nổi đầy gân xanh. Ninh Nhi còn sống? Không có khả năng! Rõ ràng dưới con mắt của hàng trăm người nàng bị lây nhiễm hoa chẩn của đứa bé mắc bệnh kia, hơn nữa đúng là trên người có vết đỏ, rồi cuối cùng còn phóng hỏa chết trong biển lửa! Có người giả mạo nàng? Đại hoàng tử và Giản Hề Hành lại chắc chắn nàng là Duệ phi! Đại hoàng tử từng nhìn thấy Duệ phi? Giản Hề Hành cũng từng gặp qua Duệ phi? Thiên hạ rộng lớn, chuyện giống nhau cũng không có gì lạ, tú nữ kia lớn lên không phải cũng giống Ninh Nhi sao? Cũng chẳng có gì lạ nếu có thêm một người giống nàng!

Nhưng, nếu như nàng thật sự là Ninh Nhi của hắn...Cuồng hỷ trong chốc lát không khống chế được dâng lên, nàng còn sống, ông trời phù hộ, nàng còn sống! Hắn nhìn thấy nàng nên làm thế nào mới tốt đây? Ôm chặt nàng? Hay là trách mắng nàng? Ông trời ơi, nàng còn sống! Trái tim Hoàng đế vì vậy mà run rẩy, khóe môi của hắn giương lên, nàng còn sống, nàng còn sống...

Nhưng mà nếu như nàng là giả...Như có một chậu nước lạnh buốt dập tắt vui sướng ngập tràn trong lòng hắn, nụ cười trên môi hắn nháy mắt biến mất. Rõ ràng nàng đã chết, sao lại có khả năng xuất hiện ở Bạch Châu, còn bị Nỗ Nhi Linh bắt đi! Nhất định là giả, chắc chắn đây là sát thủ do Nỗ Nhi Linh phái tới. Nếu như là giả, hắn nhất định sẽ ngũ mã phanh thây người này, chém thành muôn mảnh! Như vậy cũng khó có thể tiêu tan lửa giận trong lòng hắn.

Nhưng nếu như là thật... Nhất đinh là giả...

Đông Duật Hoành không rõ bây giờ trong lòng hắn là cảm giác gì, chỉ cảm thấy tất cả sự vui sướng cùng tất giận của hắn như đang trong một cái chảo dầu lớn, cuồng hỉ tức giận cùng lo lắng không yên không ngừng sôi trào.

Nhưng cho dù nội tẩm đang vui mừng hay buồn bã, trên gương mặt như được điêu khắc kia lại không có một chút biểu cảm. Trong lòng Vạn Phúc có chút lo sợ bất an.

Hồi lâu, cuối cùng Hoàng đế cũng đã ngừng bước chân, nhưng lại đứng ở đó không nhúc nhích, lại qua một lúc nữa, Vạn Phúc không nhịn được lo lắng cẩn thận mở miệng, "Bệ hạ?"

Lại qua một lúc lâu sau, Đông Duật Hoành mới cứng ngắc nói: "Gọi mấy vị đại nhân của nội viện đến thư phòng gặp trẫm, trẫm có chuyện quan trọng cần thương lượng, còn nữa, truyền chỉ của trẫm..."

** ** ** **

Ba ngày sau, Thẩm Ninh đang nằm bên cửa sổ phơi nắng nghỉ ngơi, lần nữa bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, lúc tỉnh lại nàng cảm giác bản thân giống như vừa rơi từ trên vách núi xuống, mồ hôi lạnh toát ra ướt cả người, nàng ngồi bật dậy ngây người một lúc lâu mới chậm chạm lấy lại tinh thần.

Nàng nên đi tìm bác sĩ tâm lý. Nàng vừa vuốt lớp băng bó trên người vừa nghĩ. Nếu như ở đây có.

"Phu nhân, ngài tỉnh rồi? Nô gia đang định gọi ngài tỉnh đây." Trương Tố Lan thiên kim tiểu thư nữ nhi của Tri Châu Bạch Châu dẫn Tranh Nhi đi vào, "Đại hoàng tử điện hạ lại tới muốn giúp ngài thay thuốc."

"Vậy làm phiền các ngươi trước tiên giúp ta thay bộ y phục khác." Dáng vẻ mềm yếu nanfy không nên để tên nhóc đó nhìn thấy.

Tranh Nhi tiến lên, cẩn thận giúp nàng thay y phục, thấy y phục nàng lại ướt đẫm, không cảm thấy kinh ngạc, lại hỏi: "Phu nhân ngài lại gặp ác mộng à? Có cần nô tỳ giúp ngài thay băng gạc trên người không?"

"Vậy làm phiền ngươi." Nàng mong bản thân mau khỏe lại.

Lần này Trương Tố Lan không có tránh đi, nàng nhìn trên thân thể trắng mềm kia đầy vết thương dữ tợn, nàng hít một hơi thật sâu ngược lại còn cảm thấy trên người đau đớn, nhìn cũng không đành lòng.

Đợi Thẩm Ninh thay y phục xong, Trương Tố Lan tự mình đi đón Đông Minh Dịch. Mặc dù nàng là thiên kim tiểu thư, nhưng cũng chỉ là tiểu thư của một Tri Châu nho nho, trước mặt hoàng thân quốc thích cao cao tại thượng cũng chỉ là nô tỳ mà thôi.

Bây giờ Đông Minh Dịch còn chưa cao bằng Thẩm Ninh, nét ngây thơ vẫn còn trên khuôn mặt, vẫy tay để hai chủ tớ Trương Tố Lan đang thỉnh an đứng lên, hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn của Thẩm Ninh, bán lễ, "Phu nhân."

"Điện hạ, lại phải làm phiền ngươi." Thẩm Ninh đặt cánh tay lên nệm êm ở trên bàn, khẽ cười một tiếng.

"Trương tiểu thư, các ngươi lui ra đi." Đông Minh Dịch gật đầu, giống như thường lệ trước tiên hắn để những người không có phận sự lui xuống.

Trương Tố Lan thất vọng nhìn Đông Minh Dịch một chút, thi lễ, dẫn Tranh Nhi thối lui ra ngoài khuê phòng của mình.

Đông Minh Dịch nghe thấy tiếng cửa đóng lại, hắn mới mở hộp thuốc đặt trên bàn ra, "Duệ phi nương nương, nhi thần thất lễ." Sắc mặt hắn thản nhiên nói, lấy hộp thuốc cao, thuần thục thoa lên cánh tay của nàng.

Sau ngày nàng nhờ Phong Bảo Lam gọi hắn tới gặp nàng, nàng cũng không nói chuyện gì khác với hắn, chỉ duỗi tay ra để hắn hỗ trợ bó thuốc, hắn nhất thời không hiểu được, lại nhìn vết thương chồng chất trên cánh tay nàng liền sửng sốt làm theo. Sau đó hắn giúp nàng bưng trà đổ nước, bón cơm thay thuốc đều trở thành công việc của một hoàng tử như hắn. Hắn muốn nổi giận nhưng lại không biết vì sao hắn đề cao ngạo tự tôn xuống, từng việc từng việc làm theo ý nàng.

Có lẽ...Bởi vì hắn hổ thẹn trong lòng. Mỗi lần giúp nàng bó thuốc khi hắn khẽ xoa nhẹ lên cánh tay lồi lõm đầy vết thương của nàng, hắn luôn luôn lại tốn rất nhiều sức mới có thể khiến cho ngón tay của mình không run rẩy. So với một nam tử như hắn, nàng là một nữ tử yếu đuối nhưng lại anh dũng hơn. Vào thời khắc hắn không không chế được dược tính của địch tấn công nàng, nàng lại quyết định rất nhanh đánh ngất xỉu hắn mới có thể ngăn cản hắn phạm phải sai lầm lớn. Phong Bảo Lam vốn là đến để cứu nàng, nàng lại dứt khoát làm mồi nhử để bọn hắn có thể bình an thoát khỏi quân địch, kết quả đổi lại là cả người nàng đầy vết thương của roi đánh. Đại phu chữ thương nói nàng may mắn chưa bị bọn xấu làm bẩn, vậy có nghĩa là nàng bị tra tấn liên tục hai đêm một ngày! Loại tra tấn ác độc xâm nhập đến tận vào trong não, rốt cuộc là nàng đã làm như thế nào mà nhẫn nhịn được! Nàng cũng giống hắn tận mất nhìn thấy Hoàng Dật chết, so với nàng, nỗi thống khổ của hắn quá nhỏ bé không đáng để nhắc tới...

"Điện hạ, không biết tình hình chiến đấu hiện nay thế nào?" Thẩm Ninh không biết được những suy nghĩ hiện tại trong đầu của Đông Minh Dịch, bỗng nhiên nàng mở miệng hỏi.

Động tác của Đông Minh Dịch ngừng lại một chút, sau đó mới nói với chất giọng thô ráp không còn thanh thoát như lúc trước: "Nhi thần nghe nói Nỗ Nhi Linh dẫn quân trở về Khắc Mông, theo tin báo là hắn đi về phía A Nhĩ Đóa." Ý đồ vậy Ngụy cứu Triệu của hắn thất bại, tất nhiên hắn phải quay đầu chống lại Hoàng Lăng tướng quân đã khai triển thế tấn công.

"Thật sao, đáng tiếc chúng ta không thể tự mình băm hắn ra thành trăm mảnh." Thẩm Ninh nói với giọng điệu tiếc nuối.

Đông Minh Dịch trầm mặc một lát, mới chậm rãi hỏi: "Nương nương, ngài có từng thấy sợ hãi không?"

Thẩm Ninh nhìn vào mắt hắn, nói: "Sợ, tất nhiên là sợ chứ, không chỉ có sợ mà còn đau đớn nữa." Nàng chỉ chỉ vết thương trên cánh tay mình.

Đông Minh Dịch cũng nhìn thẳng vào nàng, nhưng nhìn rồi lại nhìn, cũng không biết từ lúc nào nước mắt chảy ròng ròng hai bên má hắn. H4i chân hắn mềm nhũn quỳ rạp xuống trước mặt Thẩm Ninh, nức nở nói: "Ta hèn nhát, trong lòng ta sợ hãi!"

Thẩm Ninh thở dài một hơi, chậm rãi đưa tay vuốt đầu hắn.

Đông Minh Dật ghé vào trên đùi của nàng, vừa khóc vừa nói: "Tất cả đều là lỗi của ta, nếu không phải do ta khinh địch trúng kế gian của địch, Hoàng Dật cũng sẽ không vì bảo vệ ta mà chết thê thảm như vậy...Ta mỗi lần nằm mơ đều thấy cảnh tượng Hoàng Dật bị giết, trong mộng cũng thấy Nỗ Nhi Linh đang chà đạp ta... Ta thẹn với Hoàng tướng quân, ta không còn mặt mũi gặp phụ hoàng...Bọn họ đều an ủi ta bởi vì ta là Đại hoàng tử, nhưng ta, ta biết bọn họ đều đang trách ta, xem thường ta... "

Đông Dịch Minh dường như nói năng lộn xộn, đối với Thẩm Ninh người đồng bệnh tương liên hắn thổ lộ hết sợ sự hãi và lo lắng trong lòng mình với nàng.

Thẩm Ninh mặc hắn tùy ý ph4t tiết, nhẹ nhàng vỗ về đầu của hắn cho hắn sự an ủi. Hồi lâu, nàng mới nhẹ nhàng nói ra: "Bất kỳ ai cũng đều có lúc phạm phải sai lầm, ngươi không nên quá tự trách bản thân." Nàng ngừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói: "Chuyện đã như ván đóng thành thuyền rồi, ngươi càng phải học được cách đứng lên từ nơi vấp ngã, hơn nữa phải nghĩ cách giải quyết sai lầm của bản thân."

Đông Minh Dịch ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ cùng với cái mũi đỏ mang theo một chút đánh thương nhìn nàng.

"Bé ngoan, lau khô nước mắt, ngươi còn phải báo thù cho Hoàng Dật." Thẩm Ninh lau nước mắt trên mặt hắn.

Hoàng tử đang tuổi thiếu niên cảm thấy bàn tay nhẹ nhàng xoa trên mặt hắn dịu dàng như gió xuân thổi qua, như một giọt sương từ trên lá nhỏ xuống mặt hồ yên tĩnh, tạo nên một cơn gợn sóng dập dìu rồi lập tức biến mất, cuối cùng giọt sương và nước hòa thành một.

Nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn hắn khắc ghi khoảnh khắc này.

Hắn ngây người một lúc lâu, bỗng dưng đứng dậy, có chút chật vật nhanh chóng lau khô nước mắt.

Trong lòng tràn ngập bầu không khí trầm mặc lúng túng, Thẩm Ninh lấy một cái nem rán đưa cho hắn, "Điện hạ đói bụng chưa? Điểm tâm này rất ngon, nhất định phải nếm thử?"

Nhất thời Đông Minh Dịch không biết nên đáp lại thế nào, chỉ lúng ta lúng túng nói: "Tay của ta bẩn..."

"Vậy thì ta đút ngươi ăn," Thẩm Ninh khẽ cười đưa nem rán đến bên môi của hắn, "A."

Mặt Đông Minh Dịch đỏ lên, nhìn nàng rồi không biết quỷ thần xui khiến kiểu gì âm ờ một tiếng "Thất lễ", rồi há miệng c4n một miếng nem rán.

Thẩm Ninh cười híp mắt nhìn hắn ăn xong rồi mới hỏi: "Ăn ngon không?"

Đông Minh Dịch trầm mặc gật đầu.

"Vậy lại ăn thêm một cái bánh đào." Thẩm Ninh cầm cái bánh đào nhỏ đút hắn ăn.

Đông Minh Dịch ăn xong, nhẹ giọng nói: "...Ăn ngon." Sao trước đây ở trong cung hắn chưa bao giờ phát hiện bánh đào lại có mùi thơm ngát như thế này nhỉ?

"Ăn ngon là tốt rồi." Thẩm Ninh nghiêng đầu mỉm cười, lau khóe môi cho hắn.

Mặt Đông Minh Dịch lại đỏ lên, sau đó hai tay hắn chắp lại cúi người hành đại lễ với Thẩm Ninh, "Mong nương nương thứ tội, nhi thần thất lễ rồi."

Đánh trống không cần dùng chùy, xác nhận tên nhóc này còn có thể tỉnh táo lại. Trong mắt Thẩm Ninh có tán thưởng, "Cớ gì điện hạ lại nói vậy? Điện hạ xức thuốc cho ta sao lại nói là thất lễ?

Đông Minh Dịch nghe ra lời bóng gió trong lời của Thẩm Ninh, đầu hắn cúi thấp hơn, giọng nói khàn khàn đáp: "Đạ tạ nương nương."

Sau đó hắn lấy nước sạch rửa tay, sau khi lau sạch tay lại lần nữa xức thuốc cho Thẩm Ninh. Thẩm Ninh chăm chú nhìn gương mặt giống Đông Duật Hoành đến tám phần, trong lòng khẽ thở dài một hơi.

Thẩm Ninh đợi Đông Minh Dịch tỉ mỉ xoa thuốc cho nàng xong, mới nói: "Đa tạ điện hạ, sáng mai không cần làm phiền ngươi nữa rồi, sợ là ngươi cũng phải về doanh trại?" Hiện tại hắn không thể trốn tránh nữ, hắn là hài tử của Đông Duật Hoành, hắn nhất đinh phải có dũng khí gánh chịu trách nhiệm.

Đáy mắt Đông Minh Dịch vẫn còn một chút sợ hãi, nhưng hắn đã có thể kiên định trả lời: "Đúng như vậy."

"Chiến trường vô tình, mong điện hạ hết sức cẩn thận."

"Đa tạ nương nương nhắc nhở."

Chính vào lúc này, cửa bỗng dưng bị mở ra, bộ đầu của nha môn dẫn mấy tên sai dịch xông vào.

"Làm càn!" Đông Minh Dịch lập tức quát.

"Thật có lỗi, Đại hoàng tử, tiểu nhân là làm theo lệnh của Trương đại nhân, đến áp giải nữ tử này vào trong lao."

"Cái gì?" Đông Minh Dịch không vui nhíu mày, "Hoang đường! Nương, phu nhân phạm phải tội gì?"

"Chuyện này...Tiểu nhân không biết, Trương đại nhân chỉ dặn dò tiểu nhân, đây là ý chỉ của Thánh thượng, không được sai sót."

"Thánh chỉ?" Đông Minh Dịch giật mình.

Sắc mặt Thẩm Ninh không thay đổi, không hề phản kháng đi theo bộ đầu vào trong đại lao, lại trông thấy Phong Bảo Lam đứng trước phòng giam, phòng giam của nàng được trang hoàng như phòng của tiểu thư khuê các, thậm chí còn có chút hương khí thoang thoảng, nàng bật cười, "Bảo gia, đây là kiệt tác của ngài sao?"

Phong Bảo Lam nhếch môi, "Thân phận ngài cao quý, Trương Tri Châu cũng không dám qua loa." Trong lòng Phong Bảo Lam thầm than, chỉ sợ là Thiên gia vẫn tức giận nàng giả chết trốn đi, không tức đến mức muốn giết nàng coi như là tốt rồi.

"Đa tạ." Thẩm Ninh đi vào, liếc nhìn một vòng, thản nhiên nói với hắn: "Nếu như có thêm một bàn cờ ở đây thì tốt hơn nhiều đấy."

"... Lát nữa ta sẽ nói người đưa tới." Khóe miệng Phong Bảo Lam khẽ giật giật run rẩy.

"Vậy thì cảm ơn." Thẩm Ninh thử ngồi lên giường, ừm, cũng không tệ lắm.

Đông Minh Dịch cũng theo đám người bọn họ đến, thấy Thẩm Ninh cười như có như không, cũng không biết trong nội tâm nàng suy nghĩ gì, hắn mấp máy môi, nói: "Nương nương yên tâm, nhi thần và Phong công tử chắc chắn sẽ cầu tình giúp nương nương, xin phụ hoàng khai ân thả người ra."

"Không cần." Thẩm Ninh ngẩng đầu, trong bóng tối lời mờ ánh mắt nàng rất sáng, Đông Minh Dịch chỉ thấy đôi mắt trong trẻo của nàng.

"Không cần." Thẩm Ninh lặp lại lần nữa.

Giọng điệu bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Phong Bảo Lam vẫn nghe ra được bi ai nàng cố giấu giếm.

Đột nhiên hắn muốn hỏi rõ ngọn nguồn nguyên nhân một năm trước vì sao nàng chạy trốn, nhưng hắn nhịn xuống được, hắn biết nàng nhất định sẽ không nói.

Nhưng trong lòng hắn lại có chút thương tiếc nữ tử này, hắn cảm thấy nữ tử giống như nàng không đáng phải chịu những tổn thương như này, nhưng đây là thánh chỉ của người đó, hắn...Bất lực.

Sau khi Phong Bảo Lam và Đông Minh Dịch rời đi, Thẩm Ninh yên lặng ngồi trên giường một lúc rất lâu, nước mắt tràn đầy hốc mắt, nhưng nàng quật cường không chịu để nó rơi xuống.

Đông Duật Hoành, ngươi thật vô tình.

※※※

Thẩm Ninh ở trong ngục giam âm u bức người nghe tù nhân quỷ khóc sói khóc, nàng trùm đầu bịt tai nhưng vẫn trằn trọc không ngủ được, chỉ cảm thấy đầu muốn nứt ra không ngủ được.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Đông Minh Dịch mặc áo giáp vốn định cùng tùy tùng đến đón hắn cùng đi quân doanh. Cuối cùng hắn vẫn không yên lòng Thẩm Ninh ở trong lao ngục, hắn quay ngựa lại phi thẳng đến nhà giam Bạch Châu. Binh lính canh tù cung kính dẫn hắn đến phòng giam Thẩm Ninh, nhìn hắn qua khe hở giữa các song gỗ thấy nữ tử đắp chăn kín mít đưa lưng về phía hắn ngủ say, trong lòng thẩm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng bất đắc dĩ cười khổ, nàng ở trong tù mà cũng có thể thích ứng nhanh như vậy?

Hắn bảo canh ngục mở cửa, rồi nói tùy tùng mang đồ ăn sáng nóng hổi đi vào, bản thân đi đến trước giường của Thẩm Ninh, gọi một tiếng, "Phu nhân".

Người nằm ngủ không đáp lại.

Đông Minh Dịch lại gọi một tiếng, người đưa lưng về phía hắn vẫn không hề nhúc nhích. Trong lòng của hắn đột nhiên thấy bất an, nói "Thất lễ" rồi xoay người nàng lại xem nàng bị sao, chỉ thấy băng gạc trên trán ướt đẫm tóc đen cũng dính bết lại, cau mày, khuôn mặt đỏ rực, ngủ mê man.

Nguy rồi! "Mau đi mời thái... Mau mời đại phu!"

Đại phu và Phong Bảo Lam cùng nhau đến phòng giam, Đông Minh Dịch lập tức tránh qua một bên để đại phu bắt mạch. Phong Bảo Lam nhìn Thẩm Ninh trong cơn hôn mê đang tự thì thào nói cái gì đó, hắn không khỏi nhíu mày.

Tùy tùng theo hầu thúc giục Đông Minh Dịch đi quân doanh, Đông Minh Dịch ngoảnh mặt làm ngơ, tùy tùng âm thầm lo lắng, Giản tướng quân trị quân có phần nghiêm, nếu về muộn không kịp tham gia đợt huấn luyện buổi sáng, cộng thêm chuyện của Hoàng Dật...Sợ là Đại hoàng tử cũng không trốn được quân côn.

Phong Bảo Lam nói: "Điện hạ, nếu người còn phải vội về quân doanh, thì nơi này có thảo dân ở lại chăm lo là được."

Đông Minh Dịch im lặng một lát, sau đó quay đầu lại, biểu cảm nghiêm trang của thiếu niên lại có chút bóng dáng năm đó của người kia, "Phong công tử, phu nhân phó thác cho ngươi."

"Thảo dân biết rồi."

Vị hoàng tử này dường như đã thay đổi đôi chút. Lúc Phong Bảo Lam đưa tiền Đông Minh Dịch, sờ cằm ngẫm nghĩ một hồi. Hắn còn nghĩ rằng Đại hoàng tử sẽ không gượng dậy nổi, nhưng hắn quên mất một điều dù gì đây cũng là nhi tử của Thiên gia, mà hình như biện pháp làm loạn này của Duệ phi đúng là có đất dụng võ. Nàng để Đại hoàng tử đi bưng trà đổ nước chẳng qua cũng chỉ là muốn cho hắn quên đi chuyện đau buông, mỗi ngày để hoàng tử thấu nàng cả người chồng chất vết thương nhưng vẫn cười cười nói nói như không sao cả, từ đó Đại hoàng tử vô tri vô giác ở bên cạnh cũng có thể cảm thụ được phần kiên cường này của nàng. Mục đích của Duệ phi đã đạt được, chỉ là... Phong Bảo Lam nhìn người vẫn đang hôn mê, nàng thật sự có ngoan cường như vẻ bề ngoài không?

Đại phu bắt mạch xong, lưu loát nói một tràng, Phong Bảo Lam chỉ có thể nghe thấy tám chữ: Sốt rất cao, thương thế cũ tái phát.

Phòng giam trong ngục không phải là nơi tốt để dưỡng bệnh, Phong Bảo Lam nói Trương Tri Châu dàn xếp chuyển Thẩm Ninh về phủ Tri Châu. Không ngờ Trương Tri Châu vẻ mặt thần bí nói với hắn: "Phong công tử không biết đó thôi, ý chỉ của Thánh thượng hạ xuống, nói nữ tử này xảo trá, nhất định phải trông giữ nghiêm ngặt, nếu nàng chạy trốn, đầu của hạ quan sẽ bay theo đó."

"Vậy rốt cuộc phải nhốt đến khi nào?"

"Hạ quan làm sao mà biết được? Chỉ đợi Thánh thượng hạ ý chỉ xuống thôi."

Phong Bảo Lam nhíu chặt mày rậm gần như muốn dính lại một chỗ.

Đã không thể ra khỏi ngục, Phong Bảo Lam chỉ đành phải chấp nhận. Hắn gọi Tranh Nhi vào chăm sóc nàng, lại mang thêm chậu than vào trong lao, đại phu cũng theo vào ăn ở trong ngục luôn, thậm chí hắn còn không vừa lòng phạm nhân trong ngục ầm ĩ, gọi canh ngục đến bắt bọn họ lúc nào cũng phải ngậm miệng im lặng.

Những giày vò kiểu này cũng khiến cai ngục bất mãn, hắn lặng lẽ phàn nàn với Tri Châu, chỉ thấy lão gia lắc đầu, nói với hắn, mặc dù hiện nay Phong Bảo Lam không tước không vị, nhưng chỉ dựa vào hắn là chất nhi của Đoan Mẫn thái hậu, huynh trưởng của đương kim Trang phi, sau này nhất định cũng sẽ có quan tước. Những vị quan tép riu như bọn họ không thể trêu vào được.

Nhưng cho dù Phong Bảo Lam làm nhiều chuyện như vậy, bệnh tình của Thẩm Ninh vẫn không hề khá hơn, bệnh tình đứt quãng chập trùng lên xuống, bón thuốc cho nàng cũng càng khó khăn. Đại phu đã đổi hết người này đến người khác, bọn họ đều lắc đầu, không sợ phiền phức nói với hắn nữ tử này người yếu sức yếu, sợ là không chống chọi lại với bệnh tật nổi. Mỗi lần nghe xong hắn đều muốn một chưởng đánh chết những tên này, toàn là lang băm!

Thẩm Ninh khi thì hôn mê, khi thì thanh tỉnh, thời gian hôn mê dần dần càng lâu hơn, thời gian tỉnh táo cũng càng ngắn lại. Ngày hôm đó khi nàng thanh tỉnh, cười cười suy yếu nói với Phong Bảo Lam, "Cảm ơn ngài, Bảo gia..."

"Nói bậy bạ gì đó," Phong Bảo Lam bị ánh mắt ảm đạm của nàng đả động, không hiểu tại sao trong lòng hắn lại sợ hãi, đột nhiên xoay người ôm ngang nàng lên, "Gia mang ngươi ra ngoài!" Chỉ bằng hôm đó nàng không nói một lời làm mồi nhử để bọn họ trốn thoát, hắn cũng không thể để nàng chết ở chỗ này!

Tranh Nhi kinh hô một tiếng.

"Làm càn!" Sau lưng hắn truyền đến một tiếng gầm thét.

Phong Bảo Lam hung ác quay đầu lại, hắn ngược lại muốn xem là ai dám hô to gọi nhỏ với hắn.

Vừa quay đầu lại hắn lập tức cứng đơ người ngay tại chỗ. Trước mắt hắn là nam tử cao tám thước cao quý uy nghi... Đương kim Thánh thượng!

Hai tay Phong Bảo Lam mềm nhũn xém chút nữa là làm Thẩm Ninh té xuống. Mặc dù hắn đã nhận được tin tức Quảng Đức đế ngự giá thân chinh, chỉ là không thể ngờ nhanh như vậy mà Hoàng đế đã xuất hiện trong đại lao của Bạch Châu.

"Ngươi muốn ôm nàng đi đâu?" Đông Duật Hoành liên tục bôn ba mấy ngày phi ngựa nhưng trên mặt không hề có chút biểu cảm mệt mỏi. Hắn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của nữ tử nằm trong nguc Phong Bảo Lam, nhíu mày nghiêm nghị hỏi.

Trương Tri Châu lo lắng ra hiệu cho mọi người quỳ xuống, Phong Bảo Lam nhạy bén cảm giác được sát khí mãnh liệt ập tới hắn, hắn vội vàng đặt Thẩm Ninh xuống.

Thẩm Ninh đang mê man nghe thấy giọng nói quen thuộc, trái tim như bị sét đánh trúng trầm xuống, chợt nhắm nghiền mắt cánh môi tái nhợt nhếch lên cười tự giễu.

Hoàng đế sải bước lớn vào trong phòng giam nhỏ hẹp, Vạn Phúc theo sát phía sau, mặc kệ nữ tử đang nằm trên giường không nên xuất hiện ở trong nhà lao kia có phải là Duệ phi hay không, hắn đều cực kỳ căng thẳng.

Đông Duật Hoành nhìn kỹ nữ tử mặc áo tù nhân, ánh mắt hắn khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tiều tụy kia, vết thương dữ tợn trên mặt nàng lộ ra bên ngoài miếng băng gạc, lông mày hắn nhíu chặt lại không nói gì.

Thẩm Ninh không hiểu sao lại cảm thấy áp lực dồn dập, nàng mở mắt lạnh lùng nhìn về phía đế vương đang đứng nhìn xuống nàng, gương mặt tuấn tú kia một năm không gặp dường như không hề thay đổi chút nào, ánh mắt của nàng dần mơ hồ...Nàng chậm rãi quay mặt qua rời ánh mắt đi chỗ khác.

Cả người Đông Duật Hoành run lên theo ánh mắt của nàng, chợt cuồng hỉ ngập trời đột kích hắn. Đây đúng là Ninh Nhi của hắn rồi! Thật sự là Ninh Nhi của hắn!

Trong mắt của hắn không chứa thêm được bất kỳ thứ khác, bỗng nhiên cúi người xuống chạm lên mái tóc và da thịt của nàng, vui mừng chạm lên gương mặt nóng đến bỏng của nàng cùng vết thương chói mắt kia, lúc này hắn mới lấy lại được tinh thần, tim hắn lập tức xiết lại, "Duệ phi sao thế này?"

Tri Châu đang quỳ nghe thấy xưng hô của Hoàng đế, bị dọa đến suýt ngất. Hóa ra nữ tử này, lại là nương nương!

Vạn Phúc hoảng hốt, đúng thật, đúng thật là Duệ phi nương nương? Vì sao, vì sao...Nương nương còn sống trên đời!

"Bẩm bệ hạ," Phong Bảo Lam quỳ xuống trả lời, "Nương nương sốt mãi không giảm, đại phu nói sợ là nguy hiểm đến tính mạng."

"Hoang đường!" Đông Duật Hoành giận dữ, ánh mắt vẫn khóa trên người Thẩm Ninh suy yếu không còn chút sức lực nào, hắn lấy một hộp gấm từ trong tay áo ra, mở hộp lấy một viên thuốc nồng đậm mùi thuốc đưa đến bên môi nàng.

"Bệ hạ!" Vạn Phúc kinh hô một tiếng, viên thuốc bệ hạ đang cầm trên tay là viên ngự đan trên đời chỉ có một viên duy nhất? Đây chính là tiên đang dùng để bảo toàn tính mạng của Thiên gia, sao bây giờ người lại không chút nghĩ ngợi cho Duệ phi chỉ là đang sốt dùng?

Không ngờ Thẩm Ninh lại không biết tốt xấu mím chặt môi không chịu làm theo ý hắn, Đông Duật Hoành tức giận hắn bóp cằm nàng để nàng hé miệng rồi nhét thuốc vào.

Thuốc vừa vào miệng lập tức tan ra.

Mèo khóc chuột. Thẩm Ninh không phun được viên thuốc ra tức giận không chịu được, ý thức không rõ ràng hôn mê.

Đông Duật Hoành ôm lấy nàng, quay người nghiêm nghị quát, hỏi: "Sao Duệ phi lại bị nhốt vào trong lao!"

Trương Tri Châu nghe xong bị dọa muốn mất nửa cái mạng: "Thánh, thánh, thánh chỉ bảo hạ quan trông giữ nghiêm ngặt..."

"Trẫm nói ngươi trông giữ nàng thật tốt, khi nào nói ngươi nhốt nàng vào trong lao trông giữ!" Đông Duật Hoành vô cùng tức giận, một cước đá ngã Trương Tri Châu, ôm Thẩm Ninh ra khỏi lao ngục.

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.