Chương trước
Chương sau
Một đoàn người hốt hoảng đi theo phía sau, Đông Duật Hoành ôm Thẩm Ninh lên xe ngựa đi về phía phủ nha của Tri Châu. Hắn vẫn luôn ôm nàng đang hôn mê, nhíu mày lau đi mồ hôi trên trán nàng, nhẹ nhàng chạm lên vết thương vô cùng dữ tợn trên mặt nàng, đây là vết roi...Trái tim của hắn giống như bị ai đó bóp chặt, ánh mắt hắn dời xuống, vén vạt áo của nàng lên nhìn, trên cơ thể ngọc ngà của nàng băng bó tầng tầng lớp lớp. Bàn tay đặt trên tấm lưng gầy yếu nằm trong lòng hắn dường như thấm ướt, hắn nhẹ nhàng nâng người nàng lên xem, mồ hôi cùng máu thấm ướt đẫm áo tù nhân nàng đang mặc. Người hắn run lên, cánh tay của hắn cẩn thận vòng qua ôm lấy cánh tay của nàng. Chẳng lẽ là Nỗ Nhi Linh...Lửa giận dưới đáy lòng tích tụ, hắn không để ý trong lúc hắn tức giận bàn tay vô tình tăng thêm lực, khiến người hôn mê trong nguc như con thú nhỏ bị thương nghẹn ngào nức nở một tiếng. Hắn nhanh chóng nói lỏng vòng tay, trấn an vỗ về nàng. Hắn cúi đầu nhìn, thấy nàng vẫn đang nhíu chặt mày không yên ổn, trong đầu hắn chợt lóe lên suy nghĩ, nhẹ nhàng nâng cánh tay của nàng lên vén ống tay áo nàng lên nhìn, từng vết c4n chằng chịt xấu xí lập tức đập vào mắt hắn, từng vết c4n trên cánh tay nàng giống như từng nhát kiếm đâm vào tim hắn. Hoàng đế lại nhanh chóng kéo ống tay áo còn lại lên nhìn, vẫn là vết c4n chằng chịt đến tận khuỷu tay, trên dấu răng còn vết máu đọng lại khiến trái tim hắn bắt đầu run rẩy.

Đến tột cùng nàng... Nàng đã chịu thống khổ đến thế nào mà trên người chồng chất đầy vết thương? Đông Duật Hoành cũng không biết nên ôm thế nào mới có thể khiến nàng dễ chịu hơn, hắn nhìn khuôn mặt mê man lộ ra vẻ đau đớn của nàng, cảm giác đau lòng chưa từng có chạy dài toàn thân hắn.

Trương phu nhân đã nghe được nha dịch chạy đến báo trước đó, bà nơm nớp lo sợ đổi toàn bộ giường chiếu chăn đệm tách trà, ấm trà và những đồ dùng lặt vặt khác thành những đồ vật sạch sẽ và đẹp nhất, rồi dẫn chúng nô bộc quỳ gối ngoài viện nghênh giá. Bà chỉ thấy Hoàng đế bệ hạ tôn quý của Cảnh triều tự mình ôm một nữ tử vội vàng đi vào, sau đó nhẹ nhàng đặt nữ tử đó lên giường, hạ màn giường xuống rồi lập tức gọi đại phu đi vào.

Các vị đại phu đều không biết những người này tôn quý đến mức nào, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ đi vào phòng qua tầm màn bắt mạch cho quý nhân nằm bên trong. Có một nô tỳ muốn lấy khăn đậy lên, chủ nhân gia khí thế bức người ngồi bên cạnh quý nhân mắng một câu: "Ngu xuẩn, che lại đại phu bắt kiểu gì!" Dọa nô tỳ sợ không dám động đậy. Lúc đại phu bắt mạch, áp lực lạnh thấu xương từ bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến khiến cho bọn họ càng thêm sợ hãi.

Đáng tiếc mạch đập của bệnh nhân cực kỳ yếu, mấy đại phu liên tiếp lắc đầu thở dài, một vài đại phu đã nhận ra đây chính là nữ tử ở trong nhà lao mà bọn họ từng bắt mạch cho, trong lòng thầm kêu khổ. Đáy lòng chỉ hận không biết rốt cuộc nữ tử này là nhân vật thế nào, nam tử bên cạnh còn hung dữ hơn cả hung thần ác sát.

Lúc này Hoàng đế không có thời gian so đo với mấy tên lang băm, trong lòng hắn đã sớm bộc phát hung tàn.

May mà có một đại phu trẻ tuổi thông minh nhanh trí đứng ở bên ngoài nói vài câu với Phong Bảo Lam, ý là muốn mời sư phụ đã quy ẩn về vùng nông thôn của hắn rời núi đến đây bắt mạch. Phong Bảo Lam giờ cũng không để ý được nhiều như thế, gọi hai tên sai dịch lập tức theo tên đại phu trẻ tuổi đi mời lão thần y. Đang lúc đại phu Bạch Châu không có một ai có cách chữa trị bệnh khiến Hoàng đế giận dữ muốn xử trảm tất cả bọn họ cùng một lúc, thì đại phu trẻ tuổi đỡ lão đại phu tuổi tác đã cao tiến vào. Lão đại phu bắt mạch một lúc lâu, cuối cùng cùng phát hiện một mạch tượng mơ hồ chạy dọc cơ thể, cả gan nhìn sắc mặt Thẩm Ninh, hỏi kỹ tình trạng bệnh tình, suy ngẫm một lúc mới bẩm báo với Hoàng đế có thể chỉ có châm cứu cùng với hỗ trợ dùng thuốc mới bảo toàn được tính mạng.

Từ trước đến nay hậu phi vẫn luôn coi trong trắng quan trọng như mạng sống, nếu như mắc bệnh liên quan đến vấn đề của phụ nhân, bọn họ tình nguyện chết cũng không muốn để cho đại phu đụng chạm vào cơ thể của bọn họ. Giờ phút này Đông Duật Hoành không để ý đến chuyện này, sau khi cẩn thận hỏi thăm tình hình, hắn để đại phu kê đơn thuốc cho Duệ phi, lập tức đưa cho người đi sắc thuốc. Trương Tri Châu nhân cơ hội cầu tình cho các đại phu kia, Đông Duật Hoành nào có thời gian để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, vẫy vẫy tay xem như cho qua.

Sau khi nha hoàn c0i váy che khăn cho Thẩm Ninh xong, lão đại phu nhìn vết roi dữ tợn trên lưng nàng, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, thầy thuốc có tầm lòng từ bi khe khẽ lắc đầu, rút ra một cái châm bạc hơ qua lửa, sau đó cúi người thi châm trên cơ thể nằm trên giường.

Tấm lưng ngọc của Thẩm Ninh bị người khác nhìn thấy, bàn tay chắp sau lưng của Hoàng đế nắm thành nắm đấm thật chặt, nhưng sự khó chịu này lại tan thành mây khói khi hắn thấy người nằm trên giường run rẩy. Hắn nín thở nhìn đại phu ghim châm, mỗi kim châm lên người nàng đều giống như đang đâm vào tim hắn, thậm chí có vết thương ngay chỗ huyệt vị, khi đại phu ghim châm làm miệng vết thương của nàng lại vỡ ra.

Thẩm Ninh đau đến không chịu được, nhỏ giọng nức nở, Đông Duật Hoành lại nhịn không được bước về phía trước, bảo nô tỳ lui qua một bên, hắn tự mình nhẹ nhàng lau mồ hôi dày đặc trên trán của nàng, lại không biết bản thân cũng đổ đầy mồ hôi. Hắn cầm tay của nàng thấp giọng an ủi vỗ về nàng, đợi đến khi đại phu ghim cái châm cuối cùng, hắn mới thở phào một hơi, cả người cứng ngắc thoáng thả lỏng đôi chút.

Hoàng đế để người không có phận sự lui ra, một mình ngồi bên mép giương vuốt tóc đen của Thẩm Ninh nhẹ nhàng vỗ về nàng nằm sấp ngủ say, hắn chậm rãi cúi đầu xuống, ngay lúc gần chạm đến chóp mũi của nàng thì dừng lại. Hắn ngửi mùi hơi thở đã lâu không ngửi thấy của nàng, hơi thở đều đều nhưng lại nặng nề, hắn dời lên mái tóc của nàng, môi hắn di chuyển qua trán của nàng lông mày của nàng, mũi của nàng cuối cùng dừng lại trên cánh môi khẽ mơr, hơi thở của hắn hòa quyện lại với nàng, khàn khàn mở miệng, nhưng lại không nói thành lời.

"Đông Duật Hoành...Tên khốn..." Nữ tử nằm mơ làm càn gọi thẳng tên tục của hắn, mắng thiên tử đương triều.

Vị thiên tử trẻ tuổi nghe thấy cũng không nổi giận, mà nóng lòng thấp giọng giải thích với người đang hôn mê, "Trẫm không biết nàng bị thương, trâm không có nói bọn họ giam nàng lại, đừng trách trẫm..."

※※※

Đợt thuốc đầu vừa nấu xong liền nhanh chóng mang đến nội thất có tầng tầng lớp lớp hộ vệ đứng canh, Đông Duật Hoành ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm Trương phu nhân hầu hạ Thẩm Ninh uống thuốc.

Hai nô tỳ nhẹ nhàng đỡ Thẩm Ninh hôn mê dậy, Trương phu nhân cẩn thận từng li từng tí cầm thìa lên thử thuốc, thổi cho thuốc ấm vừa phải mới đưa đến bên môi của Thẩm Ninh. Nhưng môi của bệnh nhân vẫn đóng chặt, đa số thuốc bón đến miệng đều thuận theo khóe môi chảy xuống. Nô tỳ đứng bên cạnh vội vàng lấy khăn lau sạch vết thuốc. Trương phu nhân thử lại lần nữa, nhưng vẫn không thể đưa thuốc vào miệng Thẩm Ninh, trên trán bà toát mồ hôi lạnh, liếc trộm long nhan sớm đã trầm xuống, không khỏi quỳ xuống xin tha, "Xin bệ hạ thứ tôi!"

Sắc mặt Đông Duật Hoành trầm xuống, tiến lên vẫy lui nô tỳ, nhẹ nhàng tránh những vết thương ôm lấy nàng, một tay cầm thìa bạc tự mình bón thuốc. Đôi môi tái nhợt vẫn mím chặt, thuốc bón tới miệng lần nữa thuận theo khóe miệng chảy xuống, nhuộm bờ môi trắng bệnh của nàng thành màu nâu càng khiến nàng trông giống người bệnh hơn.

"Uống vào!" Hoàng đế chăm chú nhìn nàng khẽ quát một tiếng, một tay hơi dùng sức bóp cằm của nàng, lần nữa đút cho nàng một thìa thuốc. Lần này tuy có chảy ra ngoài một ít, nhưng cũng đã uống được rất nhiều. Hắn thoáng mừng rõ, lập túc đút nàng thêm mấy thìa.

Trương phu nhân âm thầm kêu khổ, sao bà dám bóp cằm nương nương bón thuốc vào được? Tuy lòng có oán giận, nhưng cũng chột dạ, tự mình cầm lấy chén thuốc trên tay nô tỳ, quỳ gối bên cạnh Hoàng đế hầu dùng thuốc.

Qua một lúc chén thuốc đã vơi hơn một nửa, vào lúc mọi người trong phòng đều khẽ thở ra một hơi, Thẩm Ninh hôn mê lại bỗng dưng nhíu mày, nghiêng người "Ụa" nôn toàn bộ thuốc ra, đa phần số thuốc uống vào nôn hết lên người Hoàng đế.

Đông Duật Hoành không quan tâm trên người bẩn thỉu, chỉ ảo não thất bại trong gang tấc, hắn mặc kệ nô tỳ cuống quýt ba chân bốn cẳng lau nước nôn, bản thân thì lau thuốc trên môi Thẩm Ninh, thấp giọng nói: "Nhịn một chút, Ninh Nhi, nàng phải uống thuốc, ngoan một chút, đừng nôn!"

Trương phu nhân đứng bên cạnh nói: "Bệ hạ, long bào bị dính thuốc, hay là mời bệ hạ di giá thay y phục? Tiện thiếp chỉ lo lắng nương nương lần nữa lại mạo phạm long thể, việc này vẫn nên để tiện thiếp đến hầu thuốc cho nương nương?"

"Bệ hạ, hay là để nô tài hầu thuốc." Vạn Phúc cũng nói.

"Không cần," Giờ phút này ai làm Đông Duật Hoành cũng không yên lòng, "Vạn Phúc, gọi đại phu đến hỏi một chút thêm cam thảo vào thuốc có ảnh hưởng gì không? Lấy thêm một bộ y phục đến đây."

Vạn Phúc nhanh chóng ra ngoài, rất nhanh đã quay trở lại hầu hạ chủ nhân thay xiêm áo bên ngoài. Hoàng đế lần nữa ngồi xuống bón thuốc cho Thẩm Ninh.

Lần này hắn bón thuốc cho nàng càng cẩn thận hơn, mỗi lần bón thuốc cho nàng đợi nàng nuốt hết thuốc xuống mới bón tiếp, thấy nàng khó chịu hắn lập tức dừng lại giúp nàng thuận khí, hơn nữa dù không ai nói hắn cũng tự mình dịu dàng dỗ dành nàng. May là lần này một chén thuốc đều đã vào trong bụng của nàng. Thẩm Ninh không có nôn ra. Vạn phúc nhìn sắc trời mới biết chủ nhân đã bón thuốc hơn một canh giờ rồi.

*1 canh giờ = 2 tiếng

Một lúc sau, lão đại phu lại bắt mạch cho Thẩm Ninh, ông nói nương nương phúc lớn mạng lớn, nhất định có thể sống hết một kiếp này.

Ẩn ý thực sự của lão đại phu là sống chết tùy số.

Đông Duật Hoành chăm chú nhìn Thẩm Ninh vẫn hôn mê hắn vô cùng hối hận, hắn toàn tâm toàn ý canh giữ bên giường của nàng, bên ngoài Giản Hề Hành cùng mấy quan viên Bạch Châu chờ triệu kiến, hắn vẫn một mực không gặp. Vẫn là đến khi Vạn Phúc nhắc nhở, hắn mới phất tay bảo những người khổ đợi ngoài kia lui xuống.

Bất tri bất giác màn đêm buông xuống, người trên giường hơi thở vẫn yếu ớt, thậm chí có lúc hơi thở dần trở nên mỏng manh, Đông Duật Hoành nắm chặt tay của nàng, trái tim hắn như muốn nhảy lên đến tận cổ họng. Không có ai có thể hiểu được nỗi sợ của hắn, nếu như người trước mắt rõ ràng còn sống nhưng chỉ vì do lỗi của hắn mà trước mặt hắn nàng... Hắn nấm chặt tay nàng, nàng nhất định sẽ không sao hết!

Một đêm đau khổ trôi qua, đến khi trên bầu trời lộ ra một tia sáng, hơi thở của Thẩm Ninh cuối cùng cũng dần dần đều đều lại, mạch tượng cũng bắt đầu đập nhẹ ổn định hơn, Đông Duật Hoàng khẽ thở ra một hơi nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, cũng không biết bản thân đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng.

Sau đó Hoàng đế càng thêm không buông lỏng, bón thuốc đút cháo, bó thuốc thay vải đều do hắn tự mình làm, thậm chí ngay cả khi Thẩm Ninh thỉnh thoảng mê man tỉnh lại muốn đi nhà xí, cũng đều là hắn tự mình ôm nàng qua ngồi bô nữa gỗ, đợi nàng đi xong hắn lau sạch sẽ cho nàng rồi lại ôm trở về giường. Thật ra ngoài Hoàng thái hậu lúc mang bệnh hắn từng ở trước giường hầu thuốc, chứ hắn chưa từng chăm sóc ai bao giờ. Nhưng hôm nay hắn không ngại phiền toái, Thẩm Ninh giống như đứa bé sơ sinh ỷ lại vào chăm sóc của hắn, khiến hắn thương tiếc không thôi, hắn nhận ra hóa ra nàng yếu ớt bất lực như vậy, mỗi lần hắn bó thuốc cho nàng, sờ lên từng vết thương chồng chất trên người nàng, lần nào hắn cũng đau lòng đến không thể kiềm chế được bản thân.

Trương phu nhân chỉ biết nghẹn họng đứng nhìn trân trối, trên thế gian này còn có nam tử nào có thể đối xử với thê thiếo tỉ mỉ chu đáo đến như vậy, huống chi  nam tử này còn lại đương kim chí tôn cao thượng Hoàng đế bệ hạ!

Dưới sự dốc lòng chăm sóc của Đông Duật Hoành, sáng sơm ngày hôm sau cuối cùng Thẩm Ninh cũng tỉnh lại.

Hoàng dế vừa bị khuyên đi Thiên viện nghỉ ngơi, biết được tin nàng tỉnh lại thậm chí chưa mặc áo ngoài vội vàng chạy đến nhìn đôi mắt kia lần nữa khôi phục lại sinh khí, mặc dù trên mặt nàng không biểu hiện vui buồn, nhưng chỉ cần vậy cũng khiến cho hắn mừng rỡ như điên!

Thẩm Ninh suy yếu nhìn Đông Duật Hoành, trong mắt nàng không vui không buồn.

Hai người nhìn nhau một lúc, Đông Duật Hoành ở trước mặt mọi người vẫn phải duy trì uy nghi của quân vương, cũng không nhiều lời với nàng, chỉ nói một câu: "Ngoan ngoãn đợi trẫm, trẫm sẽ quay lại thu phục nàng", Dứt lời hắn quay người rời đi.

Trương phu nhân cho rằng Hoàng đế nhất định sẽ hớn hở ra mặt, khi thấy cảnh tượng này của Hoàng đế, không khỏi thầm cảm thấy buồn cười, không ngờ Thiên gia lại thu liễm như vậy, chỉ là trong đầu nhất định là đã nở hoa vui sướng rồi.

Thẩm Ninh nhắm mắt lại, nhưng trong lòng thì lạnh như băng. Nàng giống như nằm mơ một giấc mộng rất dài, chìm chìm nổi nổi trong bóng đêm, nàng vốn đã nghe thấy được giọng nói ấm áp của cha mẹ gọi nàng về nhà, không ngờ khi mở mắt ra vẫn là hiện thực tàn khốc.

Đông Duật Hoành trở lại Thiên điện, lập tức cho Vạn Phúc và nô tỳ lui xuống, một mình đi vào trong phòng.

Vạn Phúc biết là chủ nhân không muốn bất kỳ kẻ nào nhìn ra được hắn đang điên cuồng vui mừng.

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.