Chương trước
Chương sau
“Ca ca, vậy thì chuyện hôm đó, tiếp diễn sau đó là như thế nào?” Hai cái hài tử giống nhau như đúc, chỉ khác một chỗ là hài tử ngồi bên trái có đôi đồng tử màu lam, hài tử ngồi bên phải có đôi đồng tử màu lưu ly, cả hai có cùng nước da trắng ngần, mềm mềm mũm mĩm, ngồi hai bên hài nữ tóc đỏ. Ba cái tiểu bánh bao đều tròn mắt nhìn vị ca ca thanh nhã trước mắt, tòm mò a tò mò.
Kim Mặc Nghiên ho khan hai tiếng, sau đó lại phe phẩy quạt lụa, mỉm cười vô cùng thiếu đánh, hắn nói: “Sau đó, đương nhiên là đám lão bát đến tận góc phòng để nghe lén rồi. Chẳng qua, tai vừa áp vào, liền bị linh lực của cố ngoại công của mấy đứa đánh cho bay đến tứ phương, không chút hạ thủ lưu tình. Thậm chí đánh xong, cố sư tổ còn phán một câu từ bên trong vọng ra, nói rằng bọn họ đi thật xa, không tiễn.”
Bốn người liền cười vang khắp căn phòng nhỏ. Kim Mặc Nghiên kể xong chuyện, cũng là lúc ba đứa trẻ ấy nghe lời của hắn, ngoan ngoãn đắp chăn đi ngủ. Vỗ về ba đứa nhỏ ngủ say rồi, hắn cũng nhè nhẹ bước ra ngoài, để cho ba đứa nhỏ này ngủ cho ngon giấc.
“Ngươi vậy mà kể cho chúng nghe chuyện xấu hổ của đám đệ muội nhà chúng ta năm xưa để dỗ dành ba cái ma đầu kia đi ngủ?” Lưu Nhất Thanh đứng trong bóng tối, dựa vào song cửa, nhìn Kim Mặc Nghiên, mày kiếm hơi nhíu lại, không hài lòng nhìn nhị sư đệ nhà mình dạy hư trẻ con.
Kim Mặc Nghiên cũng chỉ nhún vai, sau đó nói: “Vậy ai bảo huynh đêm hôm trước kể cho chúng nó nghe về ngày đại hôn của Thiên Tôn và Nữ Đế làm gì? Rốt cuộc là đám trẻ thừa năng lượng này vậy mà lại quậy banh một đêm, nháo nhào đến mức linh thú của ta dỗ không nổi, phải tìm đến ta cầu cứu. Ta phải chấp nhận rằng sẽ kể cho chúng nghe tiếp đoạn sau, chúng mới chịu đi ngủ đó thôi.”
Tuy rằng nhờ đại hôn này mà mấy quy củ rườm rà, phức tạp, không cần thiết ở Thiên giới được bãi bỏ, nhưng điều đó cũng chẳng thể thay đổi được sự thật rằng, cung cách làm việc và nhân cách của những kẻ đứng trên đỉnh Tam Thiên kia đã thối nát và mục ruỗng đến khó coi nhường nào.
Bao nhiêu năm qua, sư phụ bọn họ cố gắng sửa chữa những sai lầm do bọn họ gây ra, nhưng rốt cuộc rồi lại chẳng thể nào sửa được mấy. Kết quả, sau khi vừa sinh ra đám tiểu hài tử này xong, sư phụ đã phải lao lực đến mức suýt chút nữa mất mạng. Cũng may là còn có ba đứa nhóc này, bằng không bốn vị phụ thân của chúng nó nhất định đã cầm quân đi san bằng Thiên giới, phá vỡ đại kế của sư phụ rồi.
“Từ ngày đó đến nay cũng đã trôi qua năm trăm năm. Nếu như tính theo cách của sư phụ tính, có lẽ là sắp đến đại lễ Phong Thần Bảng tiếp theo rồi.”
Thời gian trôi cũng thật mau. Từ khi sư phụ trọng sinh trở về, tính đến nay đã là gần cả vạn năm rồi. Thời gian ở đời này có lẽ trôi qua thật là mau, dẫn đến lần phong thần này quả thực đã dẫn đến sự biến đổi vô cùng khủng khiếp cho cả hệ thống thần tiên trên trời hiện tại.
Lục Địa Thất Hải đại biến động, dẫn đến có nhiều giai thoại nhân gian hơn lần lượt ra đời.
Sư phụ là người đảm nhiệm trọng trách của cả Nữ Oa cùng Ngọc Tỷ, cho nên nàng bận càng thêm bận.
Kim Mặc Nghiên mỉm cười nhìn đại sư huynh đã sớm trở nên điềm đạm, từ tốn hơn, đồng thời cũng lạnh lùng hơn xưa rất rất nhiều, hắn chỉ cảm thấy chuyện này xả ra, âu cũng là thường tình.
Kim Mặc Nghiên hắn nhớ, có lẽ là sau chuyện của năm trăm năm trước mà tất cả mười một huynh đệ tỷ muội bọn họ đều thay đổi tâm tính. Kể cả những người bên cạnh sư phụ, tâm tính mọi người cũng thay đổi một cách rõ rệt hơn bao giờ hết.
Ví dụ điển hình chính là đại sư huynh của hắn đây. Lúc trước, huynh ấy hiền hòa, ôn nhu, dung túng cho đệ muội và tinh tế bao nhiêu thì hiện tại, huynh ấy lại lạnh lùng, trầm tính, tàn nhẫn và nghiêm khắc bấy nhiêu. Tất cả đều là do sự phản bội một cách đầy bất ngờ của thập nhị sư muội của bọn họ Bạch Hiểu Hiểu.
Kim Mặc Nghiên hắn nhớ, hôm đó, sau khi sư phụ che giấu được mắt người đời rằng nàng đang mang thai xong thì liền trở về Quang Minh đỉnh nghỉ ngơi. Sau đó, khi mọi người cùng nhau trở về thì đột nhiên, Diệp Mi, Diệp Thanh đã ngay lập tức bắt lấy Bạch Hiểu Hiểu, khống chế nàng giống như nàng chính là tội đồ vậy.
Huynh đệ tỷ muội bọn hắn, cho dù người đang mơ hồ say rượu nhất là Lam Hạo và Chu Minh cũng phải bừng tỉnh từ trong cơn say mơ màng.
Sau đó… cảnh tượng sau đó, sau này ngẫm nghĩ lại, hắn cảm thấy sư phụ làm như vậy cũng thực là quá tuyệt tình. Nhưng hắn lại càng hiểu vì sao sư phụ lại có thể tự tay một kiếm giết chết Bạch Hiểu Hiểu ngay trước mặt các huynh đệ tỷ muội khác để răn đe. Bởi vì Bạch Hiểu Hiểu là Tát Mãn Tộc. Nàng chính là đã sớm biết được sư phụ đã hoài thai, sinh linh trong bụng nàng cũng đang dần hình thành và ổn định.
Và cũng chính là nàng đã báo tin sư phụ mình mang thai cho…. Thiên Tư Tư.
Tuy nhiên, cách sư phụ làm thật sự khiến hắn không thể hiểu nổi. Sư phụ trước nay luôn là người suy xét cẩn thận trước sau, hạ thủ lưu tình, thậm chí là cho dù kẻ thù của nàng, nàng cũng quyết phải điều tra căn cơ đến cùng rồi mới ra tay thủ tiêu. Vậy mà Bạch Hiểu Hiểu vừa báo tin cho Thiên Tư Tư, đã bị Diệp Liên cùng Cửu Vân ca ca nhìn thấy.
Vốn dĩ với tính cách của Diệp Liên, Bạch Hiểu Hiểu sẽ chết còn thảm hơn là chỉ với một kiếm vong mạng của sư phụ nhiều. Nhưng Cửu Vân lại lý trí hơn, việc đầu tiên hắn muốn chính là về bẩm báo với sư phụ. Hắn nghe nói, sau khi biết được tin tức ấy, sư phụ đã sốc đến mức suýt sảy thai. Cũng may là chuyện này được Diệp Mi, Diệp Thanh bưng bít vô cùng kín đáo, cho nên sau khi xử trí Bạch Hiểu Hiểu, sư phụ đã phun ra máu tươi và ngất đi, dọa cho mọi người càng sợ hơn.
Sau đó, Cùng Kỳ sư mẫu kiểm tra cơ thể cho nàng mới phát hiện ra chuyện bất thường này, bọn hắn dù cho có tức cũng không thể làm gì được. Dù sao Bạch Hiểu Hiểu cũng đã chết rồi. Bọn hắn không thể thay nàng báo thù, chỉ có thể âm thầm tính kế Thiên Tư Tư một chút.
Sư phụ sau khi xử trí Bạch Hiểu Hiểu, cũng vì thế mà đổ bệnh liền mười năm. Nếu như không phải thai nhi có sự bảo hộ của chúc phúc căn cơ mà sư phụ đã yểm lên thai nhi, sợ rằng cơn bệnh mười năm kia đã không cho phép ba cái hài nhi dễ thương đang ngủ ngon lành trong phòng kia được chào đời.
Lại nói kỹ hơn thì, thật ra Kim Mặc Nghiên cũng đã thay đổi rồi. Chẳng qua chỉ là hắn không nhận ra mà thôi.
Kim Mặc Nghiên của ngày trước, hắn là người thích bỡn cợt người khác, chọc cho kẻ đó tức chết bởi lời nói của hắn lắm. Nhưng hắn cũng đã dùng chính miệng lưỡi này để bảo vệ người nhà mình thật nhiều. Trong đó có Bạch Hiểu Hiểu, và nàng ta chính là người mà hắn bảo vệ nhiều nhất, cũng yêu thương nhiều hơn tất thảy các đệ muội.
Thế nhưng, sau khi biết nàng ta là phản đồ, hắn vẫn còn nụ cười ngày đó trên môi, nhưng đó không còn là nụ cười tươi sáng nữa. Âm trầm, khó đoán, nguy hiểm và mang tính chết chóc, đó chính là những gì người ta nhìn thấy từ y.
Chẳng ai biết được sự thật rằng Bạch Hiểu Hiểu chết là do sư phụ xử nàng ta tội làm phản. Ai cũng cho rằng Bạch Hiểu Hiểu tự bạo linh lực, không ai kịp thời phát hiện để cứu giúp, cho nên chết mà thôi. Đến xác cũng tan nát thành vạn mảnh, không thể chôn cất. Lạc Hy thượng thần cũng chỉ có thể lập một bia mộ ngay trên Quang Minh đỉnh, cắm trên đó chính là thanh kiếm Dạ Hương của nàng. Và từ đó về sau, người cũng không còn về Quang Minh đỉnh nữa.
Lại nói, sau khi Bạch Hiểu Hiểu vong mạng một trăm năm, ba cái bé con kia vừa được chào đời tròn một năm, mười một huynh đệ tỷ muội bọn họ đã chia nhau rải rác khắp nơi tu luyện, không chút chậm trễ.
Tất cả cũng đều là theo ký ức của đời trước thông qua các sư mẫu, tự mình đi tìm kỳ duyên của chính mình, sớm hơn tương lai đến gần mười vạn năm, tu thành chính quả.
Sau đó, mới vừa rồi thôi, đại sư huynh cùng hắn trở về tìm sư mẫu trước tiên, trực tiếp nhận lại quân binh do chính mình lãnh đạo, được sư mẫu chỉ định năm xưa, trực tiếp luyện binh, tính cho tới thời điểm hiện tại thì cũng chỉ mới có vài năm ngắn ngủi.
Sư phụ, sư mẫu bận bịu tối ngày, mấy bé con cũng thật sự rất ngoan. Sáng sớm tỉnh ra, sau khi dùng bữa liền luyện kiếm, bắt đầu học hành, chăm chỉ vô cùng. Cả ba hài tử, hài nữ ấy đều có thiên phú vô cùng hơn người, hắn thầm cảm thán, đúng là con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh a.
Cũng may, sư phụ sợ bọn chúng học hành quá sớm, hiểu chuyện quá nhiều mà mất đi tuổi thơ vốn có, cho nên mới sai hắn cùng đại sư huynh đưa cả ba đứa đến chỗ Bạch Hi Hoa tạm trú.
Bạch Hi Hoa hiện tại đang hạ phàm lịch kiếp, cho nên chỗ bọn họ hiện tại đều nghe theo sự sắp xếp của Bạch Tứ Đế Bạch Chân, ở trong một căn nhà trúc nhỏ nằm ngoài bìa thập lý đào lâm của Chiết Nhan.
“Sư huynh.” Kim Mặc Nghiên nhìn thấy Lưu Nhất Thanh lạnh lùng ngồi bên bàn sách, hắn ta đang nghiên cứu một cuốn sách về binh pháp trận hình, cất tiếng gọi hắn một câu, thi lễ.
Lưu Nhất Thanh không hề ngẩng đầu lên. Tuy nhiên, chữ xuyên giữa mi tâm hắn cũng dãn ra đôi chút sau khi nghe Kim Mặc Nghiên gọi hắn. Hắn hỏi: “Tìm ta có việc gì?”
Kim Mặc Nghiên hỏi hắn: “Sư huynh, có một chuyện mà bao nhiêu năm qua, đệ luôn nghi ngờ trong lòng. Chuyện này ta chưa dám nói với ai. Sư huynh, liệu huynh có muốn nghe?”
Lưu Nhất Thanh vẫn không ngẩng đầu lên, hắn lạnh lùng: “Nếu như ngươi muốn tìm ta nói chuyện ngươi nghi ngờ họ Bạch kia còn sống thì tốt nhất đừng nói gì cả. Ta không muốn xuống tay với ngươi.”
Kim Mặc Nghiên y lắc đầu. Y lấy từ trong không gian của mình ra mấy bức họa, nói rằng: “Ta không nói chuyện về nàng ta. Ta nói chuyện về tương lai, về đồng minh của chúng ta.”
Lúc này, Lưu Nhất Thanh mới ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn sư đệ, chỉ nói một chữ: “Nói.”
Kim Mặc Nghiên đưa ra mấy bức họa, sau đó chỉ vào cái thiếu niên mười hai tuổi, hắn nói: “Ta nói đến vị này. Lý Na Tra.”
Nếu như có thể kết giao với người này sớm, có khi lại giúp cho sư phụ như hổ mọc thêm cánh không chừng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.