“Ngọc Tỷ, ngươi không nên bồn chồn như vậy nữa. Nàng đã hứa sẽ về thăm chúng ta, nhất định sẽ về thăm chúng ta cho đến khi ta xuất giá mà. Ngươi yên tâm.” Dao Quang nhìn Ngọc Tỷ cứ bồn chồn thấp thỏm, hai khắc lại nhìn ra bên ngoài trời một lần.
Ngọc Tỷ cho dù hiện tại sống ở Thanh Khâu rất tốt, cứ bảy ngày một lần còn có một vị thuộc hạ của Diệp Lạc Hy âm thầm đến Thanh Khâu thăm hỏi, cũng đưa mấy thứ bồi bổ cho nàng, hoặc giúp nàng giải sầu. Thế nhưng, thân là một người mẹ, nàng luôn cảm thấy hổ thẹn vì bản thân có công sinh nhưng lại không thể dưỡng dục Lạc Hy nên người. Tất cả mọi thứ đều do nàng ấy từng bước từng bước trưởng thành đi lên, lĩnh ngộ từng thứ. Thậm chí, đối với sư muội của nàng là Nữ Oa, Diệp Lạc Hy vẫn vạn phần thương yêu nàng ấy nhiều hơn.
Ngọc Tỷ hiểu rõ vì sao mọi chuyện lại có ngày hôm nay. Nàng không oán, không trách con. Chẳng qua, nàng chỉ là muốn có nhiều thời gian hơn để gặp con mà thôi. Lần trước gặp mặt, nàng thấy bốn tên hiền tế kia chăm sóc nữ nhi nàng thật tốt, một chút ủy khuất nó cũng chưa từng chịu qua. Điều đó làm nàng yên tâm, nhưng trong lòng cũng biết bao nhiêu tự trách.
Lần này nghe Dao Quang nói rằng Lạc Hy sẽ ở lại Thanh Khâu tầm một tháng thì trong lòng rất vui mừng. Thế nhưng, sao bây giờ con vẫn chưa tới?
“Ta lo lắm. Nha đầu đấy bình thường ở bên ngoài tùy hứng thế nào ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366616/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.