Các vết nứt ở trên phiến đá ngày càng lớn, ngày càng nhiều và ngày càng lan rộng ra khắp cả viên đá. Phải còn một đoạn khá xa nữa mới có thể đến được nơi cần đến, nàng liền tăng tốc, đồng thời cũng truyền linh lực vào phiến đá, hòng kéo dài thời gian đá nứt.
“Biểu tiểu nhị, ngươi nhất định phải cố gắng lên đấy! Nếu như ở tại nơi này mà ngươi phá đá chui ra, giống hệt như đại ca ngươi, bị cả Tam giới phát hiện thì đáng sợ lắm. Biểu tỷ kham không nổi, ngươi mới ngoan ngoãn một chút cho ta đi.” Nàng vừa vỗ về tảng đá, vừa tiếp tục truyền linh lực để giữ cho hài tử bên trong bớt quấy khóc, đòi phá đá chui ra ngoài.
Bay tiếp một đoạn tầm nửa nén nhang nữa, cuối cùng Diệp Lạc Hy cũng thấy được nơi cần đến. Cổng vào Vạn Tộc Thành.
Một nữ tử bạch y vừa nhìn thấy linh khí nồng đậm quen thuộc, liền biết ngay là ai, liền hô lớn: “Mở cổng! Thành chủ về!”
Cánh cổng nhỏ chỉ bằng một cửa chính ở tiểu phủ được mở ra. Diệp Lạc Hy liền xuyên qua lớp kết giới mỏng ấy, cả người nàng cùng đá Cửu Sắc trong tay bị hút thẳng về phía trước, bay vọt lên trời.
Trước mặt bọn họ là một tòa thành vừa to vừa lớn vừa đồ sộ, quy mô có thể sánh ngang với một đại lục. Tòa thành được xây tầng tầng lớp lớp, hệt như một cái tháp khổng lồ. Tầng cao nhất của tòa tháp để một quả Chuông Linh Quang, tiếng vang của nó có thể vang khắp tòa thành rộng lớn.
Xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366606/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.