“Lạc Hy, ta bảo con này, lần sau có chọc giận ai thì đừng ép người ta mở đại uy áp được không?” Thái Thượng lão quân vừa nhẹ nhàng thưởng trà cùng nàng trong vườn Thượng Uyển, vừa tặc lưỡi vài câu. Vừa qua xong chỗ ở Đông cung, Diệp Lạc Hy liền được Thái Thượng lão quân kéo đến cung của ngài uống trà hạ hỏa, đồng thời cũng nói cho ông nghe việc “Đế Quân đã trở về”.
Nàng uống liền mấy chén dược mộc trà của Thái Thượng lão quân, cảm thấy lửa giận trong lòng cũng dịu lại được nhiều phần. Nàng mới nhìn lão, nói:
“Gia gia, con không phải là ép hắn mở đại uy áp. Hắn ta vốn chưa từng xem con là đồ đệ, mà là một linh thú ký khế ước. Lúc đó hắn lầm rầm đọc khế ước để giam cầm con lại, lại không thể phát động được khế ước, cho nên con mới ép hắn….”
Nàng còn chưa nói xong, Thái Thượng lão quân đã đập bàn cái rầm. Nếu như không phải bàn đá ở Thiên Cung đều được hấp thụ linh khí, dù là ai một quyền cũng không thể làm vỡ được thì có lẽ cả bàn trà này đều nứt toác ra rồi. Ngài quát rằng: “Hắn dám xem chất nữ của ta làm linh thú sao? Tên ung nhọt đó, hắn có còn là người hay không? Hắn được xem là kẻ xuất sắc nhất, tại ngôi Đế Quân lâu quá, cho nên quên mất mình là ai, quên đi trật tự vốn có của Cửu Trùng Thiên này, cho rằng bản thân là chủ thiên địa sao?!”
“Gia, người bình tĩnh!” Diệp Lạc Hy cười gượng gạo, giữ lại vị gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366605/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.