Trong sân vắng lúc này chỉ còn lại Diệp Lạc Hy và Chung Hương kẻ đứng người ngồi phịch dưới đất. Trong tay của Chung Hương hãy còn đang ôm một cục bông xù lớn.
“Chung tiểu thư, ngươi biết ngươi sai ở đâu không?” Diệp Lạc Hy mỉm cười hỏi nàng ấy.
Chung Hương cúi đầu, lí nhí nói: “Ta dám tự ý cãi lời thái tử, không nghe theo chỉ thị của hắn, hại công chúa Xuyên quốc cũng xém bỏ mạng vì ta, liên lụy nhiều người.”
Diệp Lạc Hy rất ngạc nhiên nha. Năng lực nhận ra lỗi sai của tiểu cô nương này cũng thật tốt đi. Đổi lại là người khác, sợ rằng sẽ không dám thẳng thắn nhận sai ngay đâu.
Nàng gật đầu, nói: “Còn gì nữa?”
Chung Hương nói: “Ta không biết.”
“Cái sai đầu tiên của ngươi, ngươi đã nói đúng. Trên thực chiến, trừ phi ngươi đơn phương độc mã, thân cô một mình chiến đấu, ngươi muốn đánh thế nào là chuyện của ngươi, sẽ không ai dám nói hay dám cưỡng ép ngươi. Nhưng trong trận chiến này, ta đã căn dặn ngươi là phải nghe theo lời của Đông Phương Viêm và tùy cơ ứng biến, phối hợp bên cạnh kẻ mạnh.”
Chung Hương cúi đầu, nước mắt rơm rớm. Nhưng Diệp Lạc Hy vẫn không dừng lại, nàng tiếp:
“Cái sai thứ hai. Mặc dù đúng là ngươi có lòng tốt cứu một linh thú, nhưng đó chính là ngươi làm bừa. Nếu như ngươi bỏ mạng, ngươi có từng nghĩ qua hai vị huynh trưởng của ngươi sẽ có cảm giác gì, phụ mẫu ngươi có cảm giác gì hay chưa? Chung đại tiểu thư, Chung Hương. Phụ mẫu ngươi chỉ có hai khuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366590/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.