Ma Uyên Dạ Hành, tưởng chừng như đó là một tai họa hiểm trở của Huyền Minh Đại Lục. Bởi vì những kẻ sau khi trúng phải ảo ảnh của Ma Uyên Dạ Hành đều trở nên phát điên và tấn công tất thảy mọi người xung quanh họ, bất kể là bạn hay thù. Không có cách để bọn họ trở lại bình thường, trừ phi bản thân người trúng phải ảo ảnh bị giết chết, hoặc tự nguyện chết mới được yên.
Có điều, sau khi chết, người chết không chỉ không được chôn cất tử tế mà xác của họ cũng không cánh mà bay. Lúc này lại không ngờ, những cái xác đó lại trở thành một cỗ tử thi lớn bay lượn trên bầu trời.
Tứ Đại Ma Vương đợi cho cơn váng đầu qua đi, nhìn lên bầu trời đã sớm tan đi mây đen mới thấy rõ được hình dạng thật sự ẩn dấu sau Ma Uyên Dạ Hành suốt thời gian qua.
Đông Phương Viêm và tất cả đều kinh hãi. Linh lực bây giờ đã không còn đủ cho bọn họ chạy tiếp nữa, chỉ có thể nghe theo lời hô hoán của Đông Phương Viêm rằng: “Chạy!”
Một từ như vậy là quá đủ. Nhưng điểm điển hình chính là, Đông Phương Viêm không hề cho phép họ chạy tan tác mỗi người một phương mà là kéo tất thảy bọn họ cùng chạy về một hướng. Chính là hướng mà Diệp Lạc Hy đã đứng đợi sẵn bọn họ.
Thế nhưng, chạy trốn ngay giữa vùng trung tâm địch không bao giờ là dễ dàng. Linh lực của họ đã dần cạn. Nếu như ngay bây giờ rơi một cách tự do giữa bầu trời thì nhất định sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366589/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.