Lam Hạo và Chung Trương Sinh đều thấy kế sách này rất ổn, liền thống nhất là cùng nhau sẽ làm như vậy.
Quay lại thực tại, Lam Hạo nãy giờ tức giận là bởi vì hắn bứt rứt chân tay. Chung Trương Sinh đã bị đưa đi đến cả nửa cảnh giờ rồi mà vẫn không có dấu hiệu quay lại, làm Lam Hạo đâm ra phát lo. Cho nên chân tay mới ngứa ngáy muốn chết, cơn khát máu trong người hắn lại âm ỷ nổi dậy. Hắn chỉ muốn giết sạch chỗ này cho bõ tức mà thôi.
A Viên nghe xong, hắn cũng cho rằng suy nghĩ của Chung Trương Sinh rất có lý, thậm chí cũng vô cùng hợp lý. Cho nên mới hỏi: “Vậy ngươi có biết khi nào Chung Trương Sinh sẽ phát ra ám hiệu không?”
“Là khi ở phía trên đó có tiếng ồn ào.” Lam Hạo nói.
A Viên hỏi: “Vậy chừng nào thuốc hết tác dụng?”
Lam Hạo lại đáp: “Còn chừng một canh giờ nữa.” . Truyện chính ở -- ТRUMtruy eЛ. v N --
Lúc này, cửa hầm ngục mở ra. Thông qua ánh sáng bên ngoài, Lam Hạo và A Viên đều biết, trời đã qua một ngày rồi.
“Này hầu tử, thường ngươi đi ra ngoài đến khi nào phải về thế?” Lam Hạo hỏi A Viên.
“Hình như là khi mặt trời bắt đầu đổ bóng xế tà nha. Chỉ cần ta không về nhà, biểu tỷ liền nổi giận.” A Viên nói: “Chắc có lẽ bây giờ nàng đang sốt ruột muốn ra ngoài tìm ta rồi.”
Hai người thở dài. Bên ngoài, có mấy kẻ hắc y nhân bước vào bên trong, chúng lôi mấy đứa bé bên ngoài đã bị hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366580/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.