A Viên mơ màng tỉnh. Hắn dụi mắt nhìn xung quanh, thấy xung quanh tối om một mảng. Quần áo trên người cũng bị lột ra, chỉ còn lại một bộ đồ bằng vải bố rách rưới. Hầu tử ôm đầu ngồi dậy, đầu nó đau quá. Là tác dụng của cái mùi ngọt ngọt đó sao?
“Lam Hạo! Chung Trương Sinh! Hai tên các ngươi ở đâu rồi vậy?” A Viên la lên.
Qua ánh sáng lờ mờ của đuốc lửa, A Viên bấy giờ mới nhìn rõ được xung quanh. Hắn nhìn thấy ở cái phòng giam đối diện, Lam Hạo cũng bị giam giữ y chang mình. Nhưng nhìn xung quanh vẫn không thấy Chung Trương Sinh đâu.
“Lam Hạo! Lam Hạo!” A Viên gọi hắn. Lam Hạo cũng mở mắt ra nhìn A Viên, nhướng mày: “Sao?”
“Chung Trương Sinh đâu?”
Lam Hạo sắc mặt trầm mặc xuống, nhíu mày: “Bị kéo đi rồi.”
“Hả?!” A Viên nhíu mày lần thứ hai. Kéo đi rồi? Kéo đi đâu.
Hài tử bốn tuổi vẫn không nhận ra sắc mặt của Lam Hạo đang đen thui đến thế nào. Nhưng hắn có thể nhận ra xung quanh Lam Hạo đang tỏa ra cái loại khí đen ngòm, u ám, chết chóc, thứ mà biểu tỷ phu thường nói là sát khí. Đúng vậy, Lam Hạo đang tỏa ra sát khí vô cùng nồng đượm.
“Lam Hạo, ngươi thu lại sát khí đi. Mấy đứa trẻ ở xung quanh đây đều sợ muốn chết rồi.” A Viên nhìn xung quanh, xong rồi hướng ngón tay cái chỉ đến đám nhóc từ nam tử đến nữ nhi xung quanh các phòng giam này đều vì cái sát khí nồng đượm của Lam Hạo mà sợ hãi, co người hai nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366579/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.