Diệp Lạc Hy ngồi trên giường, bộ dáng đã thoát khỏi tiểu oa oa hồ ly năm tuổi xong. Hiện tại, nàng đang ngồi yên lặng trên giường, hai đầu gối của nàng bầm đến tím đen. Nhìn kỹ một chút còn có thể thấy rươm rướm chút máu tươi.
Nàng ngồi tĩnh lặng như vậy, mặc cho vết thương như thế nào. Đến bản thân nàng cũng lười dùng đến thuốc hay bảo ai đó đến giúp nàng trị thương, cứ như vậy mà ngồi lặng lẽ một mình. Dù là ai cũng không thể đến gần nàng, kể cả Tứ Đại Hung Thú.
Nhưng, chuyện nào ra chuyện đó. Nàng giận bọn hắn cũng được, không muốn thấy bọn hắn cũng được chứ bọn hắn tuyệt đối không muốn nhìn nàng như vậy. Bọn hắn không cho phép nàng trở thành như vậy.
Cho nên, bọn hắn đã sử dụng phép ẩn thân và bước vào phòng nàng.
Cánh cửa mở ra, Tứ Đại Hung Thú mang theo vài thứ vào phòng, nhưng không hề hiện nguyên hình. Dựa theo khí tức, nàng có thể nhận biết được ai đang đến gần mình, nhưng nàng lại không thể thấy bọn hắn.
“Các ngươi vào đây làm gì? Dùng phép ẩn mình ta vẫn có thể cảm nhận được từng người thôi.” Nàng nhíu mày, nhưng rồi cũng từ trên giường mà ngồi dậy nhìn người ta.
“Hy nhi.” Thao Thiết ngồi xuống đầu chân giường của nàng, nói: “Đầu gối, sao không tự trị cho mình?”
Diệp Lạc Hy lắc đầu, lại ủ rũ.
Hỗn Độn đốt đèn lên, ánh sáng tỏa ra khắp căn phòng tối, có vài phần le lói và quạnh hiu.
Dưới ánh đèn lờ mờ, nhưng vẫn không qua nổi đôi mắt tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366511/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.