“Ngươi còn có gì muốn nói sao?” Ngọc Thanh Nguyên nhìn Nữ Oa, nhìn nét mặt đầy đăm chiêu cùng lo âu của nàng mà gặng hỏi.
“Lão sư.” Nàng cúi đầu ôm quyền hướng Nguyên Thủy Thiên Tôn mà hành lễ.
Nữ Oa rất canh cánh trong lòng vì Diệp Lạc Hy. Tuy chẳng hiểu vì sao, nhưng điều này dường như đã trở thành bản năng của nàng, và nàng cảm thấy như mình đang phải chăm sóc cho Diệp Lạc Hy, như một nghĩa vụ. Nàng không hiểu vì sao, nhưng mỗi khi nhìn thấy Diệp Lạc Hy có thể thanh thản, hoặc có chút vui vẻ đều khiến nàng hạnh phúc. Có lẽ biết đâu, Nữ Oa đối tốt với Diệp Lạc Hy chẳng phải vì hai chữ “tỷ tỷ” ấy. Nàng sợ nàng sẽ giống Độc Cô Tư Dạ, sẽ xem đứa trẻ ấy thành thế thân của tỷ tỷ mà nàng kính trọng hơn bất cứ ai – Ngọc Tỷ thần quân. Nàng không muốn như vậy, và nàng cũng không phải là Độc Cô Tư Dạ, tuyệt đối không phải là Độc Cô Tư Dạ.
Đó cũng chính là lý do vì sao ông muốn đến đây để trò chuyện cùng nàng, ngay trên đất Thánh của Nữ Oa.
“Chẳng hay ngài lặn lội đường xa như vậy đến gặp ta, là vì sao?” Nữ Oa đích thân ướp trà mời thầy.
“Ngoài chuyện của tiểu nha đầu Lạc Hy ra, ta còn chuyện gì có thể nói với con sao?” Ngọc Thanh Nguyên thở dài. Ông nhìn Nữ Oa, lại thấy thấp thoáng sự buồn bã cùng thất vọng. Nếu như một ngàn ba trăm năm trước ông không tàn nhẫn đuổi Nữ Oa ra khỏi Cửu Trùng Thiên, có lẽ kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366510/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.