Diệp Liên theo lời của Diệp Lạc Hy, đi tìm ba đứa trẻ kia, bảo chúng quay về. Nhưng, khi nàng tìm được thì đã thấy, mười hai con người vô sắc, giống như cái xác không hồn, mười hai ánh mắt đều hướng về nơi tan hoang vừa bị Diệp Lạc Hy phá hủy kia.
“Liên Liên tỷ tỷ?” Bạch Hiểu Hiểu giật mình khi bị Diệp Liên vỗ vai một cái.
“Ừ? Sư phụ bảo ta nhắn lại với các ngươi, nếu như đánh đủ rồi thì rút thôi. Giữ sức cho trận cuối, đừng để bọn họ bắt bài.” Diệp Liên căn dặn.
“Vâng.” Tiếng vâng ỉu xìu, tiu nghỉu, nghe mà thất vọng.
Còn tưởng rằng bọn họ đang buồn chán khi Diệp Lạc Hy không cho chúng đánh hết sức. Ai dè….
“Sư huynh?” Kim Mặc Nghiên khẽ kéo áo Lưu Nhất Thanh.
“Ừ?” Lưu Nhất Thanh nhìn sang sư đệ đang run sợ.
“Các sư mẫu vất vả rồi.” Kim Mặc Nghiên khẽ đồng cảm.
“Ừ.”
“Vâng.”
Cuộc nói chuyện rơi vào bế tắc.
“Đệ hiểu vì sao sư phụ bảo chúng ta tránh xa người ra rồi.” Lam Hạo muốn ngất xỉu tại chỗ, vô lực nằm dài trên lưng của Lục Bắc Quân.
“Ta thề từ nay về sau sẽ không nghe lời mấy đệ xúi dại ta đi nghe trộm góc nhà của sư phụ nữa đâu. Mắc công người lại cho ta ăn một chiêu Vạn Kiếm Quy Tông kia, ta sẽ chết mất.” Lục Bắc Quân rùng mình.
Chu Thành thất sắc. Chu Minh vô sắc.
Hạ Hàn Không, Nhạc Tử Liêm, An Nhiên và Mục Thiên Thiên, bốn người bốn gốc cây, kẻ đếm kiến, người trồng nấm, làm tổ, tự kỷ với lý do từ trước đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366468/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.